Khâu Lương phát hiện bản thân xuyên không về cổ đại— trở thành một kẻ vừa ngốc vừa câm lại nghèo xác xơ. Không lâu sau, bên cạnh chuyển đến một mỹ nhân khí chất băng lãnh, kiêu kỳ. Mỹ nhân ấy tên Tống …
Khâu Lương phát hiện bản thân xuyên không về cổ đại— trở thành một kẻ vừa ngốc vừa câm lại nghèo xác xơ.
Không lâu sau, bên cạnh chuyển đến một mỹ nhân khí chất băng lãnh, kiêu kỳ.
Mỹ nhân ấy tên Tống Kiến Sương, vừa xuất hiện đã lập tức trở thành "hoa khôi làng" mới nổi.
Từ đó, Khâu Lương có thú vui mới: ngồi góc tường ăn dưa, xem mỹ nhân nhà bên bị khắp nơi cầu hôn.
Hôm trước là em trai thợ săn, Tống Kiến Sương từ chối.
Hôm qua là cháu trai đồ tể, Tống Kiến Sương từ chối.
Hôm nay đến lượt con trai trưởng làng, xem ra có vẻ khó từ chối hơn…
Tống Kiến Sương khẽ cong môi, chậm rãi cất lời: “Ta và nàng đã là vợ chồng thực sự, e rằng chỉ có thể phụ lòng công tử mà thôi.”
Con trai trưởng làng theo hướng tay nàng chỉ nhìn sang, sững người tại chỗ: “Ngươi nói là… kẻ ngốc này?”
Khâu Lương, kẻ-ngốc-thật-giả: “Á ba á ba…”
Ta không phải! Ta không có! Người này vu khống ta a!!!
# Ăn dưa mà dưa đổ trúng đầu mình # # Ta chỉ giả ngốc, chứ không phải ngốc thật!