Chương 12: Hốc cây

Editor: Camellia

Ngày hôm sau.

Sau khi ăn cơm tối xong, Thi Miểu như cũ bị Cơ Vô Ưu đuổi đi tu luyện.

Thi Miểu không dám trái ý hắn, bị bắt đi đón ánh trăng tu luyện. Nếu mà đặt ở xã hội hiện đại, Cơ Vô Ưu nhất định là một phụ huynh sắt đá nghiêm khắc.

Tối nay ánh trăng không tốt, sau nửa đêm mây đen giăng đầy, Thi Miểu bị buộc ra khỏi nhập định.

Nàng nhảy xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, nhưng không thấy bóng người Cơ Vô Ưu.

Thi Miểu nghi ngờ trong lòng ——

Tối nay sao hắn lại không có ở đây.

"Meo?"

"Meo meo?"

"Meo meo meo?"

Sau khi gọi mấy tiếng, vẫn không thấy Cơ Vô Ưu đáp lại, nàng dứt khoát không kêu nữa, nhảy lên bệ cửa sổ, lắc lắc cái đuôi bắt đầu ngủ.

Cơ Vô Ưu không có ở đây, rốt cuộc nàng cũng có thể biến thành cá mặn.

Làm một bé mèo không buồn không lo tốt biết bao.

Thi Miểu đang thích ý, đột nhiên rừng cây phía sau hành cung truyền đến tiếng xào xạc, nàng chợt mở mắt ra, đồng tử xanh thẳm nháy mắt dựng đứng lên.

Từ sau khi tu luyện, ngũ giác nàng mở rộng hơn trước kia, động tĩnh từ rất xa cũng có thể nghe được

Huống chi độ nhạy bén của mèo vốn cũng rất cao.

Thi Miểu nhảy xuống bệ cửa sổ, men theo thanh âm đi tới.

Lại là địa phương ngày hôm qua.

Nhưng mà nàng thấy Vạn Sĩ Lộc Nguyên bước vào phòng của Ô Tầm.

Thi Miểu: ". . ."

Tính toán một chút.

Tuân theo tinh thần không muốn ăn cẩu lương cũng không muốn bị Cơ Vô Ưu lôi đi tắm, nàng trở về hành cung.

Trong hành cung, không biết Cơ Vô Ưu trở lại lúc nào, hắn mặc trường bào màu đen thêu tơ vàng, quần áo cũng không mặc hẳn hoi, lộ ra nửa đoạn xương quai xanh gầy gò tinh xảo.

Da hắn rất trắng, nhưng nhiều lúc lại trắng kiểu bệnh hoạn. Sắc môi đỏ thẫm, da trắng, môi đỏ, hai loại sắc thái hình thành một cảm giác hết sức tươi sáng, diễm lệ.

Trong lòng Thi Miểu kêu lộp bộp.

Hắn trở về lúc nào?

Cơ Vô Ưu hướng về phía Thi Miểu vẫy vẫy tay, khóe môi cong lên tà ác.

Thi Miểu nhất thời cảm thấy da đầu tê dại.

Mặc dù hắn đang cười đấy, nhưng mà nụ cười này khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi hoảng hốt.

Thi Miểu nhắm mắt đi tới.

Cơ Vô Ưu đưa tay nhấc nàng lên, hai tay xốc nách, con ngươi sâu thẳm đối diện với nàng.

"Lại đi ra ngoài?"

Hắn dí lại gần, môi mỏng khẽ mở: "Lần này không có mùi son phấn."

Thi Miểu: ". . ."

Nói cứ như nàng đi ra ngoài ăn chơi ấy.

"Meo."

Thi Miểu bất mãn kêu một tiếng.

Hai ngày kế tiếp, Cơ Vô Ưu vẫn như thế. Buổi tối sau khi ăn cơm xong, hắn liền xua Thi Miểu đi tu luyện, sau đó người lại không thấy tăm hơi. Có lúc nàng nhập định xong ra ngoài, vẫn chưa thấy hắn quay về.

Ngày thứ tư Thi Miểu giả bộ tu luyện, chờ lúc Cơ Vô Ưu chuẩn bị ra cửa, nàng nhanh chóng nhảy xuống giường nhỏ, ngăn chặn đường đi của hắn.

"Meo."

Nửa đêm canh ba ngươi đi ra ngoài làm gì?

"Meo."

Có phải ngươi có mèo khác bên ngoài không?

"Meo."

Ngươi mới là người đi tìm mèo hoang ấy?

Cơ Vô Ưu rũ mắt, hai tay khoanh trước ngực nhàn nhã tựa vào cánh cửa nhìn nàng, mặc nàng hùng hùng hổ hổ.

Meo meo được mấy tiếng, Thi Miểu sầu như đưa đám.

Có là Cơ Vô Ưu thì cũng không nghe hiểu tiếng mèo của nàng.

Cơ Vô Ưu buồn cười ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài gãi gãi cằm nàng: "Tiểu Bạch muốn đi cùng bổn tọa?"

Hắn không đợi Thi Miểu đáp lại, đã ôm nàng lên, đặt ở đầu vai: "Nếu đã như vậy, Bổn tọa sẽ đưa Tiểu Bạch đến chỗ chơi vui."

Sau khi Cơ Vô Ưu ôm nàng hạ xuống, Thi Miểu mới phản ứng được chỗ chơi vui mà hắn nói là Tiên Vân Tông.

Thi Miểu: ". . ."

Hình như hắn và Tiên Vân Tông có thù oán gì ấy.

Cơ Vô Ưu ẩn khí tức, bước vào một tòa điện phủ huy hoàng.

Thi Miểu ngước mắt nhìn qua tấm hoành phi* ——Túc Thanh điện.

*hoành phi: Hoành phi nguyên nghĩa là tấm bảng nằm ngang vốn là bức thư họa (tranh chữ). Hoành phi có nhiều loại, có bức sơn son chữ vàng, có bức sơn đen chữ đỏ hoặc vàng, cũng có những bức được khảm xà cừ rất cầu kỳ, đẹp mắt. Ở đây là tấm bảng ghi tên điện phủ.

Xem ra hắn vẫn không bỏ được chín giọt long huyết kia.

Thi Miểu càng ngày càng cảm giác giọt long huyết kia có quan hệ chặt chẽ với hắn, nếu không hắn không thể nào lại một lần nữa quay về Tiên Vân Tông.

Thi Miểu không dám kêu, lặng lẽ cùng hắn đi vào Túc Thanh điện.

Trong điện một đệ tử trông chừng cũng không có, hoặc là không ai dám tới quấy rầy Chưởng giáo chân nhân bế quan.

Cơ Vô Ưu dừng ở một chỗ đất trống, hắn cắn rách đầu ngón tay, một giọt máu từ đầu ngón tay rỉ ra, hắn vẩy máu ra ngoài.

Thi Miểu mở to đôi mắt mèo.

Nàng nhìn thấy —— Giọt máu kia ở giữa không trung tách ra làm vô số giọt nhỏ, những giọt nhỏ đó cũng không rơi xuống đất, mà bám dày đặc trong không khí, hình thành một tấm lưới máu. Nhưng mà chỉ thoáng qua mấy giây, giọt máu kia trong nháy mắt đã biến mất không thấy.

"Kết giới này được bố trí thật đúng là xảo diệu."

Cơ Vô Ưu lẩm bẩm mở miệng: "Đáng tiếc, bổn tọa chính là rồng."

Hắn tiến lên trước một bước.

Thân thể Thi Miểu được trải nghiệm một lần xuyên qua kết giới.

Cơ Vô Ưu mang nàng tiến vào trong điện, dọc theo một cái cầu thang thật dài đi xuống, cuối cùng bước vào một tòa địa cung u ám lại đè nén.

Bốn góc địa cung đều thắp một ngọn trường minh đăng*, đèn cũng không sáng rõ, lập lòe ảm đạm chiếu trên mặt đất. Trong không khí còn bay tới mùi đàn hương.

*trường minh đăng: đèn thắp sáng suốt ngày đêm không tắt

Trung tâm địa cung bố trí trận pháp, trông như cách thức diễn biến của Thái cực bát quái.

Ngồi xếp bằng giữa tâm trận là một nữ tiên trẻ tuổi, nàng mặc trường bào màu trắng, dung mạo rất thanh tú xinh đẹp.

Một người một mèo bỗng nhiên xông vào địa cung, nữ tiên kia cũng không phát hiện.

Có điều, lúc này Thi Miểu và Cơ Vô Ưu đều đang ẩn hình, vị nữ tiên kia cũng không nhìn thấy bọn họ.

Thi Miểu nhận ra nữ tiên trong trận pháp, là Chưởng giáo chân nhân vốn định trộm đi công pháp của linh miêu nhất tộc —— Ngọc Thanh Yên.

. . .

Kết giới có hơi chập chờn, Ngọc Thanh Yên đang tu luyện mở mắt ra, đem thần thức thả ra.

Kết giới bên ngoài vẫn như cũ, đừng nói người, ngay cả một con quỷ cũng không có.

Có lẽ là lòng nghi ngờ, dù sao nàng đang đánh vào giai đoạn cuối cùng, khó tránh khỏi sẽ lo lắng sợ hãi một chút.

Ngọc Thanh Yên thu hồi thần thức.

Hôm nay nàng thành công dung hợp bảy giọt long huyết, bảy giọt này đã cho nàng nếm được ngon ngọt, trực tiếp từ Tiên quân tấn thăng đến Tiên tôn.

Nếu như lại đem hai giọt long huyết còn thừa dung hợp ——

Ngọc Thanh Yên không nhịn được nhếch mép, nụ cười có chút dữ tợn.

Quả thực long huyết này cho nàng ngạc nhiên và mừng rỡ quá nhiều.

Ban đầu nàng cho rằng đây chỉ là chín giọt long huyết bình thường, trong quá trình dung hợp, nàng dần dần phát hiện máu này mơ hồ còn ẩn chứa thần lực. Thế gian này có thần lực, chỉ có thần tộc đã bỏ mình mấy trăm vạn năm trước.

Rồng đã từng là một chủng tộc cường hãn thời thượng cổ, máu của chúng vốn bá đạo, hơn nữa hôm nay có thần lực phụ trợ, hai giọt long huyết cuối cùng sẽ trực tiếp khiến cho nàng tấn thăng đến bán thần.

Bán thần a ——

Đây là đích đến mà tất cả những người tu tiên muốn có.

Nàng không lo lắng chút nào việc thiếu niên Long tộc ẩn chứa thần lực đó sẽ trở lại, hắn đã sớm rơi vào hố diệt ma, theo chân thần tộc đi về cõi chết rồi.

Cõi đời này sẽ không còn ai là đối thủ của nàng nữa, ngay cả Thiên Đế cũng không đánh lại nàng.

Nghĩ đến chỗ này, nữ tiên xinh đẹp phóng túng cười lớn, tham lam mà dối trá, ngay cả trường minh đăng ở góc tường cũng bắt đầu lóe lên.

Trong đầu Ngọc Thanh Yên tựa hồ nghĩ tới điều gì, thu lại nụ cười.

"Đáng tiếc."

Nàng tiếc rẻ buông tiếng thở dài.

Không nghĩ tới thiếu niên kia lại là đời sau của Thần tộc, sớm biết như vậy, bùa chú kia nên thừa dịp hắn chưa đủ lông cánh mà khắc lên, cũng không đến nỗi cuối cùng để hắn cắn trả, nàng cũng không cần phải tìm kiếm thân thể này.

Thần sắc Ngọc Thanh Yên buồn bực.

Cơ Vô Ưu ôm Thi Miểu tiếp tục đi vào bên trong địa cung.

Tận cùng bên trong địa cung có một không gian vuông vức, vô cùng u ám, một luồng không khí lạnh lẽo tối tăm đập vào mặt, Thi Miểu không nhịn được rùng mình.

Cơ Vô Ưu trấn an sờ sờ cái đầu nàng.

Sau khi một người một mèo bước vào không gian, Thi Miểu nhìn thấy chỗ vách tường có tám người dựa vào, bốn nam bốn nữ, bọn họ đứng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, trông như người chết vậy, hoàn toàn không có hơi thở sinh sống.

Tám người kia cũng không phát hiện có người đi vào, đứng tại chỗ bất động như cũ.

Căn mật thất này, hơi thở tử vong quá nồng nặc, làm cho người ta nghẹt thở.

Cơ Vô Ưu cũng không qua xem tám người kia, hắn lấy xuống một cái ngọc giản từ trên giá sách, dùng thần thức xem xét thăm dò.

Hắn lạnh lùng khẽ cười một tiếng: "Quả nhiên là vậy."

Thi Miểu còn chưa hiểu lời này của hắn có ý gì, đã nhìn thấy hắn vung tay lên, tám người kia trong nháy mắt biến thành bụi phấn, lần này ngay cả máu bắn tung tóe cũng không có.

Thi Miểu trợn to hai mắt.

Cơ Vô Ưu vuốt ve sau lưng Thi Miểu: "Tiểu Bạch, ngươi có sợ không?"

Không đợi Thi Miểu mở miệng, hắn lại nói, thanh âm lạnh như băng: "Không phải sợ, những thứ kia đều là người chết."

Thi Miểu khó khăn meo meo.

Chưởng giáo chân nhân được vạn người kính ngưỡng, không nghĩ tới ở trong địa cung của nàng, vậy mà có hơi thở âm lãnh như vậy.

Cơ Vô Ưu lại cười nhạo: "Không biết nếu căn mật thất này được đưa ra ánh sáng, Tiên Vân Tông có thể dễ dàng tha thứ cho Chưởng giáo chân nhân như vậy không? Ái chà."

Nói chung là có thể đi.

Bởi vì bọn họ vẫn cần Chưởng giáo chân nhân này đi đối phó Cơ Vô Ưu.

Cơ Vô Ưu bỏ ngọc giản bỏ vào trong túi, ôm Thi Miểu, thân hình chớp cái đã biến mất khỏi địa cung.

Chỉ trong nháy mắt, một người một mèo xuất hiện bên trong một đình viện.

Nơi này tiên khí nồng đậm, vẫn là bên trong Tiên Vân Tông.

Thi Miểu vừa định mở miệng meo meo, lại nghe được có thanh âm từ xa xa truyền tới.

"Thụ gia gia, con, thích một người, nhưng người kia cũng không phải người con có thể mơ ước. . . Con muốn khống chế, nhưng mà con không khống chế được. . . Con, con lại sinh ra cảm tình như vậy với sư phụ, con muốn giống như một cô nương bình thường, bày tỏ tình yêu với người, đáng tiếc, đáng tiếc con không thể, con biết con và người có chênh lệch, người là chưởng môn Tiên Vân Tông, mà con chẳng qua chỉ là đệ tử của người, con. . ."

Nghe nội dung đứt quãng kia, Thi Miểu liền biết người nói chuyện này là ai ——

Trong nguyên tác có viết qua, Dung Nguyệt Chi trộm thích Đạm Đài Ngọc, nàng đè nén phần cảm tình này không có chỗ bày tỏ hết. Một lần vô tình, nàng tìm được tòa đình viện bỏ hoang trong Tiên Vân Tông, hướng về phía thần thụ hơn ngàn năm bày tỏ hết yêu hận của mình.

Gọi tắt là, hốc cây.

Cũng chính bởi vì ngày ngày nàng đến bày tỏ, bị nữ số hai phát hiện, nữ số hai ung dung thản nhiên dùng Lưu Ảnh Thạch ghi lại lời nàng nói.

Sau đó, nữ số hai trực tiếp bẩm báo chuyện này cho phong chủ Lăng Vân Phong, dẫn tới việc Dung Nguyệt Chi thầm mến sư phụ bị toàn bộ Tiên môn biết.

Dung Nguyệt Chi vẫn còn ở đó nói đứt quãng.

Thi Miểu không nhịn được liếc mắt.

Cơ Vô Ưu chậc một tiếng, hắn sờ lông mèo của Thi Miểu, bình tĩnh nhàn nhã: "Tiểu Bạch, ngươi nói Tiên giới bọn họ khinh bỉ Ma giới Yêu giới tổn hại lẽ thường, nghịch đạo bừa bãi, nhưng không phải Tiên giới cũng như vậy sao? Đệ tử thích sư phụ, đây là chuyện đại nghịch bất đạo đến mức nào nha, không biết Tiên Vân Tông muốn lấy người làm gương, hay là, vì thể diện mà đè xuống nhỉ."

Thi Miểu meo meo.

Trong nguyên văn, Đạm Đài Ngọc quả thật vì thể diện của Tiên giới mà đuổi Dung Nguyệt Chi ra khỏi Tiên Vân Tông.

Cơ Vô Ưu quơ quơ Lưu Ảnh Thạch trên tay: "Lần trước làm Đạm Đài Ngọc bị thương, bổn tọa cảm thấy thật hổ thẹn, hay là đưa cho hắn một phần quà lớn bồi tội được không nhỉ?"

Thi Miểu: ". . ."

Công việc của ác nữ số hai bị qua tay Đại boss phản diện rồi.

Chẳng qua cái này cũng không quan trọng, dù sao đây đều là góp một viên gạch vào con đường tình yêu của nam nữ chính mà thôi.

Cơ Vô Ưu nói là làm, hắn di hình đổi ảnh, ôm Thi Miểu trong nháy mắt xuất hiện ở Phong Mậu điện của Đạm Đài Ngọc.

"Tiểu Bạch ngươi nói, nếu như Đạm Đài Ngọc không nhận thì làm thế nào?"

Cơ Vô Ưu nhíu mày một cái, ra vẻ lo âu.

Một lúc sau, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, lại lấy ra một miếng Lưu Ảnh Thạch, mang nội dung từ viên đá trước sao chép qua.

Thi Miểu bị một loạt thao tác sóng gió của hắn khiến cho kinh động rồi.

Thu âm của Tiên giới còn có thể chơi như vậy á!

Sau đó, Cơ Vô Ưu lại không ngại vất vả phân chia hai miếng Lưu Ảnh Thạch, đưa đến điện phủ của Đạm Đài Ngọc và phong chủ Lăng Vân Phong.

Làm xong hết thảy mấy thứ này, Cơ Vô Ưu mới hài lòng trở về Huyền Minh Châu.

"Bổn tọa tặng lễ vật này nhất định khiến bọn họ kinh hỉ."

Thi Miểu: ". . ."

Kinh thì có, nhưng mà hỉ hay không, cũng không biết đâu.

Nàng có thể tưởng tượng được —— sau khi Đạm Đài Ngọc và Lăng Vân Phong nhận được Lưu Ảnh Thạch, chắc chắn không tránh được nhấc lên sóng gió to lớn.