Chương 13: Nghiệp hỏa trì

Tuần du xong chỗ cuối cùng của Huyền Minh châu, Cơ Vô Ưu chuẩn bị nhích người đi châu tiếp theo.

Lúc gần đi, Cơ Vô Ưu đã cấp cho Thi Miểu mấy đầu bếp đi cùng.

Thi Miểu cao hứng hỏng rồi, hướng hắn kêu meo meo liên tục.

Cái người dọn phân này cũng quá tuyệt vời đi.

Cơ Vô Ưu xoa nhẹ đầu nàng, nhướng mày nói: "Tiểu Bạch, chỉ cần ngươi ngoan, cho dù ngươi có muốn Tiên Giới, bổn tọa cũng đánh về cho ngươi."

Thi Miểu rụt rụt cổ, "......"

Vẫn là thôi đi.

"Tôn chủ."

Lúc đó, bên ngoài vang lên âm thanh của Thanh Già.

"Tiến vào."

Thanh Già tiến vào, đầu tiên là hành lễ, cung kính nói, "Tôn chủ, Huyền Minh vương thúc thỉnh ngài chủ trì công đạo."

Cơ Vô Ưu: "Chuyện gì?"

Thanh Già nhấp môi dưới, "Là về việc thân thế của Huyền Minh Vương."

Nàng giải thích, "Lần trước, Huyền Minh vương thúc Ô Bồng bắt được một quản sự ma ma buôn bán quý vật của vương tộc, ma ma kia từng là thị nữ trước kia của mẫu thân Huyền Minh Vương, bà ta nói mình là do lão Huyền Minh Vương phái qua hầu hạ Vương phi, Vương phi là người phàm, không tiện lộ diện ở Ma giới."

"Ô Bồng cho rằng người đứng đầu của Huyền Minh châu không nên để cho một đứa hỗn huyết nửa người nửa ma kế nhiệm, cho nên đã dẫn người đi cung Huyền Minh Vương."

Cơ Vô Ưu nga một tiếng.

Thanh Già dò hỏi, "Tôn chủ, ngài muốn đi qua hay không?"

Cơ Vô Ưu đưa ngón tay khớp xương rõ ràng nâng cằm Thi Miểu lên, "Tiểu Bạch, ngươi nói đi?"

"Meo"

Nàng rất muốn đi hiện trường ăn dưa.

Nàng nghĩ, Ô Tầm tuy rằng không phải Ma tộc thuần chủng, nhưng nàng có đầu óc chính trị, lại kiêu dũng thiện chiến, chạm đến dân tâm. Mấy ngày nay tuần du, ma dân đều nói Ô Tầm lương trị, nhưng không hề nhắc đến thúc thúc nàng nửa chữ.

Cơ Vô Ưu đứng dậy, "Nếu Tiểu Bạch muốn đi, vậy đi xem."

Thanh Già: "......Vâng."

Thanh Già dẫn đường, Cơ Vô Ưu cùng Thi Miểu thực mau liền đến cung Huyền Minh Vương.

Giờ phút này, trong phòng khí thế giương cung bạt kiếm, hai đám người đứng đối mặt nhau, Ô Tầm sắc mặt xanh trắng, nàng cầm trong tay một thanh trường kiếm, được vài ma binh thân tín hộ ở sau người. Mà đối diện nàng chính là vị vương thúc đang muốn bức vua thoái vị.

Ô Bồng hiển nhiên là thừa dịp Cơ Vô Ưu còn ở đây, mà cố ý hành động như vậy.

Hắn tự tin tràn đầy, nhận định Cơ Vô Ưu sẽ đứng về phía hắn.

Dù thế nào, vương vị của Huyền Minh châu không thể giao cho một đứa tạp chủng hỗn huyết.

"Tôn chủ."

Nhìn thấy Cơ Vô Ưu tiến vào, người trong đại điện đều cúi đầu hành lễ.

Cơ Vô Ưu nhìn tình huống nghìn cân treo sợi tóc bên này, khóe môi cong lên, "Đây là có chuyện gì?"

Ô Bồng ra hiệu cho ma sử đem ma ma kia mang lên, hắn chắp tay với Cơ Vô Ưu, "Đây vốn là chuyện trong nhà của Huyền Minh châu chúng thần, làm tôn chủ chê cười. Chẳng qua hôm nay thần cũng không sợ tôn chủ chê cười, thần hôm nay chính là tới thỉnh tôn chủ chủ trì công đạo!"

"Nói nói."

Cơ Vô Ưu ngồi ngay ngắn ở chủ vị, tay lúc lại vuốt ve mèo con, không chút để ý mở miệng.

Cực kỳ giống bạo quân cùng sủng vật.

Ô Bồng lại nói: "Tôn chủ, xin nghe vị ma ma này kể lại sự việc."

Quản sự ma ma thấy ngồi trên chủ vị chính là vị mà mọi người nhắc tới tên mặt đã biến sắc Cơ Vô Ưu, sợ tới mức chuyện gì cũng nói hết ra.

Nói đến nói đi, chính là lão Huyền Minh Vương cưới một phàm nhân, lại sinh ra đứa con nửa ma nửa người Ô Tầm.

Hiện tại thân thế Ô Tầm bị phát hiện, Ô Bồng đối với vương vị kia của chất nữ vô cùng bất mãn.

"Tôn chủ, Huyền Minh Vương nên là do một Ma tộc có huyết thống tông thất kế thừa, Huyền Minh Vương hiện giờ người ma hỗn loạn, nếu ai cũng giống như Ô Tầm, huyết mạch Ma giới ta tất loạn!"

Hắn nói mà lòng đầy căm phẫn.

Ô Tầm sắc mặt hết xanh lại hồng, "Vương thúc, bổn vương coi ngươi là thúc thúc, vẫn luôn đối đãi như người thân, không nghĩ tới ngươi vậy mà ngang nhiên bức vua thoái vị."

Ô Bồng hừ một tiếng, "Ma giới ta không thừa nhận loại kế vị hỗn huyết."

Nói xong, hắn quỳ xuống trước mặt Cơ Vô Ưu, ngôn ngữ khẩn cầu, "Thỉnh tôn chủ thay Huyền Minh châu làm chủ."

Cơ Vô Ưu thấy bọn họ nháo đủ rồi, mới mở miệng, ngữ khí như cũ biếng nhác, "Ma giới ta từ trước đến nay chính là cường giả vi tôn, không như Tiên giới kia phải là huyết mạch chính thống, nếu đã là cường giả vi tôn, vậy hai vị liền tỷ thí xem sao? Ai thắng, sẽ là Ma Vương của Huyền Minh châu."

Lời này vừa nói ra, có người vui mừng có người lại lo lắng.

Ô Tầm tuy rằng là nữ nhân, nhưng sức chiến đấu so với nam tử cũng không kém.

Mà Ô Bồng mấy năm nay xao nhãng việc tu luyện, thực lực đã sớm không được như xưa, nhất định không phải là đối thủ của Ô Tầm.

Thi Miểu nhịn không được kêu meo meo.

Cơ Vô Ưu sẽ làm quá việc này lên mất.

Ô Bồng thay đổi sắc mặt, "Tôn chủ, việc này......"

Cơ Vô Ưu híp híp mắt, "Huyền Minh vương thúc có gì bất mãn?"

Ô Bồng lúng túng lắc lắc đầu.

Hắn nếu có cái gì không dám, nhất định sẽ diễn một màn pháo huyết tại đây.

Cơ Vô Ưu cười cười, rũ mắt nhìn mèo con trong ngực, "Tiểu Bạch cảm thấy như thế nào?"

Thi Miểu meo một tiếng.

Cơ Vô Ưu ý cười không giảm, "Xem đi, ngay cả sủng vật của bổn tọa cũng đồng ý tỷ thí."

Ô Bồng: "......"

Ô Bồng không trâu bắt chó đi cày, bị bắt cùng Ô Tầm đi tới đài thi đấu.

Cơ Vô Ưu như cũ ngồi trên cao, "Hôm nay chết đấu."

(Chết đấu: 1 trong 2 người phải chết thì trận đấu mới kết thúc.)

Hắn lạnh lùng mà ném xuống một câu, "Ma giới không có điểm đến mới thôi (?), chỉ có thể lấy chiến ngăn chiến."

Ô Bồng sắc mặt trở nên trắng bệch.

Hắn đυ.ng phải họng súng rồi.

Ô Tầm nắm roi dài trong tay.

Có đôi khi người thân cùng quyền lợi, nhất định phải vứt bỏ một cái.

Mà Ô Bồng cũng không phải nàng, nguyện ý vứt bỏ cả thân nhân và quyền lợi.

Cuộc chiến bây giờ chạm vào là nổ ngay.

Thanh Già hiểu chuyện bưng lên một mâm thủy tinh đựng đầy nho.

Cơ Vô Ưu ngắt xuống một quả, đưa tới bên miệng Thi Miểu.

Thi Miểu cho rằng hắn muốn đút cho mình ăn, hơi hơi hé miệng, nhưng mà quả nho kia còn chưa đến miệng nàng, Cơ Vô Ưu liền rụt tay, nhanh chóng đem quả nho ném vào miệng mình.

Thi Miểu: "......"

Đã mấy vạn tuổi rồi mà còn ấu trĩ như vậy!

Thi Miểu bất mãn kêu meo.

Cơ Vô Ưu thích xem bộ dáng tức muốn hộc máu của nàng, hắn lại ngắt một quả, cố ý ở trước mặt nàng lắc lư một vòng, sau đó lại nhàn nhã mà bỏ vào miệng.

Thi Miểu tức giận đến râu mèo run lên.

Cơ Vô Ưu tâm tình rất tốt, cũng không đùa nàng nữa, ngắt một quả nho đưa tới miệng nàng.

Lần này là thật sự đi.

Hai móng vuốt Thi Miểu ôm lấy tay hắn, hé miệng, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai cắn hết quả nho, sợ chậm một chút quả nho kia lại vào trong miệng Cơ Vô Ưu.

Cơ Vô Ưu cười to, tâm tình sung sướиɠ lại kêu Thanh Già đưa tới một mâm.

Trên đài quan sát, một người một mèo vui sướиɠ ăn nho, mà dưới đài thi đấu lại là gió tanh mưa máu.

Đấu được mấy chiêu, Ô Bồng đã rơi vào thế yếu, hắn căng da đầu vung rìu vọt lên.

Mấy trăm năm trước, nàng vẫn là một tiểu hài tử, khi đó nàng được ca ca bảo vệ nghiêm ngặt, không ai biết nàng là ma nhân hỗn huyết. Sau này đại ca qua đời, Ô Tầm kế vị. Hắn có tâm tranh đoạt vương vị, nhưng lại đấu không lại mấy thân tín bên người đại ca.

Mấy năm nay hắn buồn bực thất bại, trong lòng lại càng khao khát quyền lực.

Rốt cuộc ——

Hắn đã chờ tới ngày này.

Thuộc hạ hắn bắt được một lão ma ma, sau một hồi hỏi thăm, mới biết được lão ma ma này là tì nữ hầu hạ bên cạnh phu nhân. Lão ma ma vì mạng sống, liền đem chuyện này kể hết ra.

Hóa ra vị phu nhân mà đại ca hắn chưa bao giờ mang ra ngoài lại là một người phàm!

Mà đúng lúc này, Ma Tôn Cơ Vô Ưu tuần du đến tận đây.

Đúng là trời cũng giúp hắn.

Ô Tầm quất một roi xuống, Ô Bồng né tránh không kịp, roi dừng ở trên người, tức khắc da tróc thịt bong, nơi bị thương chảy ra ma khí dày đặc, nơi sâu nhất đã lộ ra một đoạn xương trắng.

Ô Bồng biết hôm nay hoặc là nàng chết, hoặc là mình chết, hắn cắn chặt răng, trực tiếp lấy ra vũ khí bản mệnh.

Ô Tầm ngẩn ra, roi dài tức khắc hóa thành một thanh đoản kiếm sắc bén, nàng quét một kiếm quang qua, chỉ thấy một đường màu đỏ sậm từ kiếm quang xuyên qua thân thể Ô Bồng.

Hắn thẳng tắp đổ xuống.

Mà Ô Tầm cũng bị vũ khí bản mệnh của hắn làm chấn thương, bay ra xa hơn 10 mét.

Nàng vừa mới rơi xuống đất, từ trên đài quan sát liền có một người nhảy xuống, gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng ngực.

"A Tầm."

Ô Tầm phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở hỗn loạn, nàng suy yếu mà cong cong môi, "Lộc Nguyên, cái vương vị này ta xứng đáng."

Nàng biết vương thúc vẫn luôn mơ ước vị trí này của nàng, trước kia hắn không có lý do quang minh chính đại, chỉ dám ở sau lưng giở trò, nhưng không đυ.ng đến nàng, nàng cũng không truy cứu. Hiện giờ thân phận của mẫu thân bị lộ ra ngoài, hắn liền công khai bức vua thoái vị.

May mắn, Ma tôn cho bọn họ chết đấu.

Thi Miểu nhìn về phía người trên đài thi đấu, trong lòng kinh ngạc.

Xưa nay Vạn Sĩ Lộc Nguyên vẫn luôn giấu mình ở trong đám người, không ai chú ý.

Cơ Vô Ưu ôm Thi Miểu đi xuống đài thi đấu, tuyên bố với vạn ma, "Huyền Minh châu Vương vẫn như cũ là Ô Tầm."

"Huyền Minh Vương! Huyền Minh Vương!"

Vạn ma kích động mà hò hét.

Nghe Cơ Vô Ưu tuyên bố xong, Ô Tầm nhẹ nhàng thở ra.

Nàng vì thương thế quá nặng, liền hôn mê.

Huyền Minh châu đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nhiệm vụ tuần du của Ma Tôn cũng trì hoãn một ngày.

Vào đêm, sao trời dày đặc.

Thi Miểu dọn dẹp một chút, chuẩn bị tu luyện.

Có viên Ngọc Tang quả kia, tốc độ tu luyện của nàng nhanh hơn nhiều, hiện tại đã ngưng được một cái đuôi.

Thi Miểu vừa mới chuẩn bị tiến vào thức hải, đã bị Cơ Vô Ưu xen ngang, ôm vào trong ngực.

Hắn cái gì cũng không nói, ôm nàng ra khỏi hành cung.

Thi Miểu: "......"

Cũng không biết Cơ Vô Ưu muốn mang nàng đi nơi nào.

Ta không biết, ta cũng không dám hỏi.

Công phu trong nháy mắt bọn họ đã dịch chuyển đến một nơi khác.

Đây là một sơn động sâu không thấy điểm cuối.

Cơ Vô Ưu ôm nàng, tản bộ đi vào sơn động.

Đi ước chừng mười phút, cảnh tượng đột nhiên rộng lớn lên, một cỗ không khí khô nóng đánh úp lại.

"Meo"

Đây là nơi nào? Sao lại nóng như vậy?

Cơ Vô Ưu nghiêng đầu nhìn nàng một cái, đem một quả ngọc thạch nhét vào trong lòng nàng.

Khí lạnh nháy mắt bao phủ nàng, xua tan khô nóng ở bốn phía.

Cơ Vô Ưu ôm nàng tiếp tục đi về phía trước.

Lần này đi không đến một phút, trước mặt nàng liền xuất hiện một Thiên Trì thật lớn.

Trong hồ không phải nước mà là lửa đang bắn lên.

Đây là hỏa trì! (hỏa trì: hồ lửa)

Cơ Vô Ưu thần sắc không rõ, "Tiểu Bạch, biết đây là cái gì sao?"

"Meo"

Không biết.

Cơ Vô Ưu tự giải thích, "Nghiệp hỏa trì."

Thi Miểu mờ mịt.

Cái này vượt qua phạm vi hiểu biết của nàng.

Nguyên văn không có nói đến cái hỏa trì này.

Cơ Vô Ưu cũng không giải thích nhiều, mà là biểu diễn một lần, hắn lấy ra từ túi Càn Khôn một khối băng sắt (?)ném vào lửa trong hồ.

Thi Miểu tận mắt nhìn thấy ——

Khối băng kia còn chưa tới gần mặt hồ, ở phía trên nghiệp hỏa trì bị lửa nhảy lên hòa tan.

ĐM!

Lửa này so với lò luyện còn trâu bò hơn nhiều!

"Thấy được không?"

Cơ Vô Ưu sâu kín hỏi.

Thi Miểu vội vàng gật gật đầu.

Cơ Vô Ưu cười xấu xa nói, "Nếu Tiểu Bạch không ngoan, bổn tọa sẽ đem Tiểu Bạch ném vào nga."

"Nghiệp hỏa trì này cái gì cũng có thể hòa tan, linh hồn cũng có thể."

Thi Miểu: "......"

Cái xẻng hót phân này thật là đáng sợ.

Nàng lúng túng rụt rụt cổ.

Thấy bộ dáng này của nàng, Cơ Vô Ưu vô tâm mà bật cười, bộ dáng vô cùng vui vẻ, "Bổn tọa chỉ đùa ngươi thôi."

Thi Miểu nhẹ nhàng thở ra.

"Tiểu Bạch rất ngoan đúng không?"

Cơ Vô Ưu nhìn chằm chằm cặp mắt mèo xanh thẳm của nàng.

Thi Miểu gật đầu như đảo tỏi, còn chân chó mà dùng đầu cọ cọ mặt hắn.

"Meo~ meo~"

Cơ Vô Ưu cười khanh khách, "Bổn tọa cũng luyến tiếc đem Tiểu Bạch ném vào."

Hắn mạnh mẽ xoa xoa đầu Thi Miểu.

Thi Miểu không dám tức giận, mặc kệ cho hắn xoa.

Chờ xoa đủ rồi, Cơ Vô Ưu từ trong lòng ngực lấy ra một miếng ngọc giản.

Thi Miểu nhìn chăm chú.

Là cái lấy từ địa cung của Ngọc Thanh Yên.

"Tiểu Bạch biết đây là cái gì không?"

Cơ Vô Ưu tự hỏi tự đáp, không đợi Thi Miểu trả lời, hắn lại nói, "Nguyệt Minh Các bí tịch."

Nguyệt Minh Các chính là tông môn tà giáo chế tác con rối.