Chương 11: Mèo hoang

Editor: Camellia

Huyền Minh Châu tuy không giàu có bằng Tang Kỳ Châu, nhưng diện tích lãnh thổ rộng lớn, là u châu rộng lớn nhất trong mười hai Ma vực.

Cơ Vô Ưu ước chừng muốn ở lại chỗ này năm ngày.

Ngày đầu tiên, Ô Tầm đưa Cơ Vô Ưu đến biên giới Huyền Minh Châu, nơi này là địa phương tiếp giáp giữa hai giới nhân ma.

"Tôn chủ, đó chính là ranh giới phân cách Ma giới và Nhân giới." Ô Tầm mở miệng nói.

Thi Miểu cũng theo tầm mắt Ô Tầm nhìn sang.

Hình dạng ranh giới được xây dựng giống như một trường thành, cách mấy trăm thước lại có một tòa lầu, mỗi một lầu đều có một ma binh trấn giữ.

Nằm dưới ranh giới, có một trấn biên cương nhỏ, tên là trấn Thiên Thùy.

Dân số trấn cũng không nhiều, nhưng chủng tộc hỗn tạp, có ma nhân cư trú nhiều thế hệ ở đây, có hỗn huyết nửa người nửa ma, cũng có nô ɭệ bị bắt từ Nhân giới, dĩ nhiên cũng có Tiên nhân, Yêu tộc lẻn qua từ giới khác.

Trước khi Ô Tầm lên chức, trấn Thiên Thùy là địa phương loạn nhất Huyền Minh Châu.

Biết được Huyền Minh Vương dẫn Ma Tôn tới tuần tra, Trấn trưởng trấn Thiên Thùy đã chờ ở trước trấn từ rất sớm, hắn khiêm tốn chắp tay, "Tôn chủ, Vương gia, thuộc hạ Túc Ngu, là Trấn trưởng trấn Thiên Thùy."

Trấn trưởng là một Ma nhân hỗn huyết, khoảng chừng ba mươi tuổi, bộ dáng lại rất hòa nhã .

Ô Tầm đáp: "Dẫn đường đi."

"Dạ."

Trấn cũng không lớn, có bốn đường chủ đạo Đông Tây Nam Bắc, mỗi đường còn có một nhánh cắt nhau. Sau đó đều là Trấn trưởng dẫn đường.

Thi Miểu nằm trên bả vai Cơ Vô Ưu, tò mò hết nhìn Đông lại nhìn Tây.

Kiến trúc trấn Thiên Thùy được xây dựng không khác mấy so với Nhân giới, tường trắng ngói xanh đen, yên lặng hài hòa, nhóm ma dân trong trấn thoạt nhìn cũng rất thân thiện.

Ngay lúc này, một thân ảnh màu trắng lọt vào tầm mắt của nàng --

Thi Miểu nhìn chằm chằm một lúc, là Úc Ảnh Hà.

Lúc rời khỏi Tang Kỳ Châu, Quân Như Chiến lấy cớ quân sự bận rộn, xin phép Cơ Vô Ưu trở về Minh U Châu. Mà Úc Ảnh Hà xem như là thuộc hạ của hắn, đương nhiên cũng phải cùng nhau trở về.

"Meo."

Móng vuốt Thi Miểu chọc chọc mặt Cơ Vô Ưu.

Cơ Vô Ưu đầu tiên là liếc qua Thi Miểu, sau đó theo tầm mắt nàng nhìn về phía Úc Ảnh Hà, chẳng qua hình như Úc Ảnh Hà cũng không chú ý tới bên này, hắn đang mua đồ ở một cửa hàng.

Mi tâm Cơ Vô Ưu khẽ nhíu.

Lúc này Úc Ảnh Hà mua xong đồ đi ra, hắn nhìn thấy Cơ Vô Ưu đang tuần du, bước nhanh tới.

"Thuộc hạ Úc Ảnh Hà bái kiến Ma Tôn." Hắn cúi đầu, giọng cung kính lại nhún nhường.

Cơ Vô Ưu cười một cái: "Không phải Úc tiên sinh đi theo Minh U Vương trở về Minh U Châu sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?"

Úc Ảnh Hà lại cung kính khom người: "Cha của thuộc hạ ở nơi này, mấy ngày nữa là sinh nhật cha, thuộc hạ cố ý tới hỏi thăm sức khỏe ngài."

Cha hắn có ở đây hay không, Thi Miểu không biết, nhưng nàng biết, tên Úc Ảnh Hà này cực kỳ chán ghét người cha Ma tộc của hắn, đừng nói đến thăm phụ thân, ngày thường ngay cả giọng điệu tốt đẹp cũng không cho.

Như thế nào, đột nhiên có có hiếu như vậy?

Mẫu thân của Úc Ảnh Hà là trưởng lão Ẩn Nguyệt Tông, bởi vì yêu đương với Ma tộc, nên Tiên Giới không dung tha. Là một Tiên Ma hỗn huyết, từ nhỏ hắn đã bị Tiên Giới xem thường, dẫn đến tạo thành tính cánh nửa chính nửa tà, lòng dạ kín đáo.

Cho tới sau này gặp Dung Nguyệt Chi, hắn mới hiểu được, hóa ra Lục giới còn có cô nương đáng yêu, tính tình cởi mở như vậy, hắn từ bỏ huyết mạch Ma tộc trên người, hoàn toàn đứng về phía Dung Nguyệt Chi.

"Meo."

Thi Miểu dè dặt nhắc nhở Cơ Vô Ưu.

Cơ Vô Ưu nhẹ xoa đầu mèo của Thi Miểu, ra hiệu với Thanh Già sau lưng: "Nếu đã như vậy, ngươi chuẩn bị một phần lễ vật cho cha Úc tiên sinh đi."

Thanh Già liếc nhìn Úc Ảnh Hà: " Dạ."

Đáy mắt Úc Ảnh Hà thoáng qua một tia bối rối sững sờ, vội vàng khom người vái lạy: "Thuộc hạ thay cha khấu tạ Tôn chủ."

Cơ Vô Ưu nói: "Bổn tọa còn phải tuần du trấn Thiên Thùy, Úc tiên sinh có muốn đi chung?"

Úc Ảnh Hà lại khom người: "Cha thần còn đang đợi ở nhà, thuộc hạ không dám quấy rầy Tôn chủ."

Cơ Vô Ưu khẽ cười một tiếng.

Cũng không biết hắn cười cái gì.

" Được."

Úc Ảnh Hà cáo từ rời đi, hắn mở ra lòng bàn tay ẩm ướt, bên trong là một viên đan dược luyện chế từ Ngọc Tủy hoa.

Có viên đan dược này, hắn sẽ có thể thay đổi thể chất nửa Tiên nửa Ma.

Hắn nhớ lại giọng điệu vừa rồi của Cơ Vô Ưu, trong lòng đắn đo không chắc.

Hắn cũng không cho rằng Cơ Vô Ưu có ý tốt, tặng lễ vật cho tên phụ thân phế vật như vậy.

Sau khi trở lại hành cung, Ma giới đã vào đêm.

Ô Tầm sai thị nữ đưa bữa tối đến.

Thức ăn ở Huyền Minh Châu cũng nghiêng về nhân giới, món ngon vật lạ bày ra đầy bàn, ngửi thấy mùi này, bụng Thi Miểu không biết cố gắng kêu ùng ục.

Trước kia ở Ma giới, thức ăn của nàng đều do Thanh Già chuẩn bị, trung thành không đổi món linh thịt.

Thứ kia lần đầu ăn khá ngon, nhưng mà ăn nhiều cũng rất nhàm chán.

Cơ Vô Ưu đang cầm đũa, nghe thấy tiếng bụng ùng ục. Hắn theo âm thanh nhìn sang, đã thấy con mèo nhỏ nhảy lên ghế, hai cái chân trước gác lên trên bàn, mắt mèo xanh thẳm thấy thức ăn trước mặt, phát ra ánh sáng.

Hắn khẽ cười một tiếng, tâm địa xấu xa kéo đĩa thịt lại.

Con mèo nhỏ theo động tác của hắn cũng nhìn qua.

Bộ dáng ngây ngô lại đáng yêu.

Cơ Vô Ưu không khỏi tức cười.

"Meo."

Thi Miểu làm bộ đáng thương kêu một tiếng.

Cơ Vô Ưu dùng đũa gắp lên một miếng thịt, cố ý quơ quơ trước mặt nàng: "Muốn ăn sao?"

"Meo."

Dĩ nhiên muốn.

Cơ Vô Ưu cong môi, cố ý đùa giỡn nàng: "Muốn ăn sao? Cầu xin bổn tọa đi."

Thi Miểu: ". . ."

Con sen này quá xấu rồi.

"Hửm?"

Thi Miểu lại nhìn chòng chọc miếng thịt kia, nuốt nước miếng ực một cái.

Nàng chủ động tiến lên trước, bán manh lại lấy lòng cọ cọ mu bàn tay hắn, thanh âm mềm mại: "Meo ~ "

Cơ Vô Ưu cúi đầu nhìn Thi Miểu, mi mắt nhu hòa, con ngươi xinh đẹp dường như ẩn chứa nụ cười, hắn đưa thịt trong tay tới trước mặt nàng.

Thi Miểu cũng không khách khí, há miệng cắn lấy nuốt xuống.

Ôi. . .

Tay nghề đầu bếp của Huyền Minh Châu tốt hơn nhiều so với Ma cung, đợi khi nào trở về, để cho Cơ Vô Ưu mang đi mấy người đầu bếp.

Ăn xong một miếng, Thi Miểu lại giương mắt nhìn về phía Cơ Vô Ưu.

Ngoan ngoãn ngồi chờ đút jg

Cơ Vô Ưu vậy mà không nói gì, lại gắp một miếng thịt cho nàng.

Thi Miểu há miệng, lại a một tiếng gặm lấy.

"Ngươi thế mà thật hưởng thụ."

Thình lình, phía trên đỉnh đầu truyền tới thanh âm Cơ Vô Ưu, nhẹ bỗng, giống như lông chim rơi vào ngực của nàng.

Nhất thời Thi Miểu dừng nhai.

Trong lòng bắt đầu hoài nghi có phải mình cậy sủng sinh kiêu không.

Miếng thịt trong miệng này nàng nên nuốt xuống, hay là nên phun ra đây?

Rối rắm một giây, nàng vẫn quyết định nuốt xuống.

Mới vừa nuốt xuống, Cơ Vô Ưu lại đưa qua một quả nho mọng nước.

Thi Miểu do dự, ăn hay không ăn đây.

"Không thích ăn sao?"

Thi Miểu vội vàng bước đến cắn quả nho.

Không ăn thì uổng lắm.

Cứ như vậy, một người đút một mèo ăn, cuối cùng nửa bàn thức ăn tất cả đều vào bụng Thi Miểu.

Cơm nước xong, Cơ Vô Ưu đưa tay ôm mèo lên, lại đặt trong ngực ước lượng, khẽ cười nói: "Con mèo nhỏ nhà ngươi bụng không lớn, thế mà ăn lại rất nhiều."

Thi Miểu: ". . ."

Rõ ràng là hắn liên tục muốn đút cho nàng ăn!

Nhưng nàng sợ hãi, không dám công khai thách thức Cơ Vô Ưu, chỉ có thể chửi mắng trong lòng một chút.

"Meo."

Thi Miểu ngoan ngoãn cọ cọ đầu mèo vào cổ hắn.

Nàng phát hiện, chỉ cần mình bán manh nũng nịu như vậy, hắn sẽ rất cưng chiều nàng.

Quả nhiên bé mèo dùng một chiêu này đối phó với con sen, thật sự vô địch thiên hạ.

Ăn cơm xong, Thi Miểu vừa định nằm bò làm cá mặn, lại bị Cơ Vô Ưu xua đi tu luyện.

"Tiểu Bạch thật sự không muốn tu luyện sao? Hay là ngươi không muốn luôn luôn ở bên bổn tọa?"

Cơ Vô Ưu âm trầm hỏi.

Thi Miểu nhức đầu.

Ok ok, nàng đi tu luyện ngay đây.

Tối nay ánh trăng rất đẹp, nàng đón ánh trăng, nhập định.

Ánh trăng bao phủ lên người, nàng lại nhìn thấy Ngọc Tang quả đang hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.

Ngay sau đó, trong đầu nàng xuất hiện một quyển sách giản*, nàng còn chưa kịp thấy rõ sách giản kia, cả người đã bị xoay vòng vòng, ngay sau đó nàng xuất hiện trong một không gian rộng lớn.

*sách giản: thẻ tre. Thời xưa chưa có giấy nên viết vào thẻ tre

Không gian này có hình bầu dục, đạp chân trên đất sẽ hình thành từng vòng gợn nước, phía trên đỉnh đầu chính là trời xanh mây trắng.

"Nơi này là chỗ nào?"

"Thức hải* của ngươi"

*识海 :Thức hải (Biển ý thức), có nghĩa là tất cả kiến

thức được lưu trữ trong não bộ. Lượng kiến

thức được lưu trữ trong não càng nhiều thì biển kiến

thức càng lớn, đồng nghĩa với việc não bộ lưu trữ một lượng lớn thông tin tri thức. (Theo Baidu)

Ngay phía trước đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.

Thi Miểu sợ hết hồn, vội vàng nhìn về nơi phát ra âm thanh, phía trước nàng, là một con mèo có chín cái đuôi. Con mèo này so với mèo thường thì lớn hơn chút, toàn thân nó trắng như tuyết, mắt mèo màu nâu như có linh khí, vô cùng đẹp.

Thi Miểu đột nhiên nhanh trí.

Đây chẳng lẽ là con mèo linh tộc chín đuôi kia sao.

Cửu vĩ linh miêu bước chân mèo ưu nhã đi tới: "Mấy trăm vạn năm, linh mèo nhất tộc của chúng ra rốt cuộc đã có truyền nhân."

Cái đuôi mèo của nàng phất ra một chùm ánh sáng rực rỡ, ánh sáng kia rơi vào trên người Thi Miểu, Thi Miểu còn chưa kịp phản ứng, đã huyễn hóa thành người.

Thi Miểu: ". . ."

Nàng giật giật móng, là tay của loài người, trắng nõn thon dài.

Nàng lại sờ mặt mình một cái, cũng là mặt người, nhưng mà không thấy rõ dáng dấp ra sao nhỉ.

Mấy tháng nàng làm mèo, đột nhiên trở về thành người, có chút không quen lắm.

"Không cần sờ nữa."

Cửu vĩ linh miêu nói: "Ta chỉ có thể tạm thời giúp ngươi duy trì hình người, muốn trở thành người còn phải dựa vào chính mình tu luyện."

Thi Miểu à một tiếng.

Thật ra thì nàng không hề muốn trở về thành người.

Làm mèo đã vui vẻ lắm rồi, thật sự không cần tốt hơn nữa đâu.

"Tiền bối, ngài vẫn luôn ở trong ngọc giản sao?"

Thi Miểu dè dặt hỏi.

Đôi mắt nâu của cửu vĩ linh miêu không có sức sống, tịch mịch lại thương cảm: "Ta đã sớm bỏ mình vào mấy trăm vạn năm trước, đây chỉ là một luồng tàn niệm ta để lại trong ngọc giản, chờ đợi một con mèo hữu duyên."

"Bây giờ --" nàng nhìn về phía Thi Miểu: "Ngươi chính là con mèo hữu duyên này."

Thi Miểu: ". . ."

Không dám nhận không dám nhận.

Nàng chỉ là một con mèo phàm thông thường mà thôi.

Nàng hơi dừng lại: "Tiền bối, ngài có biết chuyện một nữ tiên lẻn vào cấm địa của các người trộm ngọc giản đi không?"

Cửu vĩ linh miêu gật đầu: "Đương nhiên biết."

Mặc dù nàng chỉ còn lại một luồng tàn niệm ở trong ngọc giản, nhưng người nào cầm lấy ngọc giản, lại cưỡng ép mở ngọc giản, nàng đều biết.

"Ta và Vân Hạc chưởng môn từng là bạn tốt, không nghĩ tới đệ tử của hắn lại làm ra chuyện như này."

Vân Hạc chính là chưởng môn đời thứ nhất của Tiên Vân Tông.

Nói tới chỗ này, cửu vĩ linh miêu khẽ xùy: "Nàng cũng thật ngu xuẩn, không biết công pháp này chỉ mèo yêu nhất tộc mới có thể tu luyện."

Thi Miểu phối hợp gật gật đầu.

Cửu vĩ linh miêu lại nhìn về phía Thi Miểu: "Thời gian còn lại của ta không nhiều lắm, công pháp của linh miêu nhất tộc ngươi phải nhớ kỹ, đừng uổng ta chờ ngươi mấy trăm vạn năm."

"Tộc Linh miêu tu luyện công pháp, ba cái đuôi có thể nói tiếng người, năm cái đuôi là được hóa hình, càng lên cao tu luyện lại càng khó khăn, có điều ta tin tưởng ngươi, tương lai nhất định có thể theo kịp ta."

"Người bạn nhỏ, việc chấn hưng Linh miêu nhất tộc dựa vào ngươi đó."

Thi Miểu: ". . ."

Nàng nào có bản lãnh kia a.

"Tiền bối, có phải ngài tìm lộn người hay không?"

"Không thể nào!" Cửu vĩ linh miêu nói như chém đinh chặt sắt: "Ngươi có thể mở được ngọc giản, nói rõ ngươi chính là con mèo mà trời cao đã định."

Thi Miểu: ". . ."

Nhưng mà, hình như ngọc giản là Cơ Vô Ưu mở ra cơ.

Cửu vĩ linh miêu đặt móng vuốt lên đầu nàng, động tác êm ái, tựa như trưởng bối yêu thương con cháu. Hồi lâu, nàng khẽ thở dài, thanh âm mang theo sự giải thoát,

"Người bạn nhỏ, phải tu luyện thật tốt nha."

Cửu vĩ linh miêu nói xong lời này, liền biến mất khỏi không gian.

Lúc Thi Miểu từ trong không gian đi ra, mặt trăng đã trôi qua nửa bầu trời.

Nàng nhảy xuống giường nhỏ, dò xét xung quanh, phát hiện Cơ Vô Ưu không có trong phòng.

"Meo?"

Không ai đáp lại nàng.

Thi Miểu nghi ngờ trong lòng, dùng móng vuốt khó khăn mở cửa, đi ra ngoài hành cung.

Bên ngoài cũng không thấy Cơ Vô Ưu.

Từ hành cung đến cung điện của Huyền Minh Vương, chỉ cách nhau có mấy bức tường.

Thi Miểu mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện.

Từ sau khi bắt đầu tu luyện công pháp, thính lực của nàng cũng thay đổi tốt hơn.

Thi Miểu theo thanh âm nhảy lên thành tường, liếc mắt một cái đã thấy Huyền Minh Vương Ô Tầm. Lúc này, bên cạnh nàng còn có một nam nhân, hắn mặc một bộ trường bào màu lam chính trực, bộ dáng lại rất anh tuấn.

"Ai?"

Nam nhân nghe được động tĩnh truyền tới từ đầu tường.

Ô Tầm cũng nhìn lại.

"Đi ra!"

Thi Miểu bị hai người nhìn đến da đầu tê dại, không thể làm gì khác hơn là từ trong bụi rậm chui ra.

"Là con mèo của Tôn chủ." Ô Tầm kinh ngạc mở miệng: "Lộc Nguyên, ngươi không cần căng thẳng."

Nam nhân thu hồi khí thế giương cung bạt kiếm.

Thi Miểu nhìn về phía nam nhân.

Hắn chính là Vạn Sĩ Lộc Nguyên sao?

Dù sao trong nguyên văn cũng chỉ có một người tên là Lộc Nguyên.

Vạn Sĩ Lộc Nguyên ở trong tiểu thuyết cũng chỉ là một tấm bia đỡ đạn, chân chính nổi danh là ca ca của hắn Vạn Sĩ Uyên -- một trong những hậu cung của Dung Nguyệt Chi.

Vạn Sĩ thị là tộc họ Yêu Vương.

Vạn Sĩ Lộc Nguyên và Vạn Sĩ Uyên mặc dù anh em, nhưng từ nhỏ cũng không hòa hợp.

Vạn Sĩ Lộc Nguyên là nhân yêu hỗn huyết, mẹ của hắn là một người phàm, mà Vạn Sĩ Uyên từ khi ra đời đã là yêu tộc thuần huyết lại vô cùng chán ghét người em trai này, không ít lần ngấm ngầm khi dễ hắn, còn mắng hắn là con hoang.

Cũng là sau đó Dung Nguyệt Chi xuất hiện, nói cho người khác biết yêu và người đều bình đẳng, mọi người đều là sinh mạng, không thể bởi vì người ta là một hỗn huyết mà ghét người ta.

Vạn Sĩ Uyên sâu sắc cảm động, trong lòng than thở sao trên đời lại có một cô nương tâm địa thiện lương như vậy.

"Mèo nhỏ của Tôn chủ thật đáng yêu."

Ô Tầm ngồi xổm xuống, nhìn thẳng tầm mắt Thi Miểu.

"Meo."

Vạn Sĩ Lộc Nguyên nhăn mày, cũng nhìn về phía Thi Miểu.

Nhận ra được Vạn Sĩ Lộc Nguyên đang dò xét, Thi Miểu cố ra vẻ trấn định kêu tiếng mèo mờ mịt.

Chỉ là một con mèo phàm.

Vạn Sĩ Lộc Nguyên thở phào nhẹ nhõm, hắn kéo Ô Tầm đang ngồi xổm dưới đất chọc mèo: "A Tầm, ta phải trở về."

Ô Tầm ngước mắt nhìn hắn, con ngươi dao động ánh sáng trong suốt: "Nhanh như vậy sao?"

Vạn Sĩ Lộc Nguyên ừ một tiếng: "Gần đây Vạn Sĩ Uyên phái người bí mật theo dõi ta, ta sợ hành tung bị bại lộ."

Ô Tầm thở dài: "Vậy chàng hãy cẩn thận."

Vạn Sĩ Lộc Nguyên gật đầu, hắn ôn nhu cười một tiếng, lại đưa tay vuốt ve mặt Ô Tầm, ngay sau đó cúi đầu hôn lên trán nàng.

Thi Miểu: "?"

Thi Miểu: "!"

Đm!

Hình như nàng phát hiện một chuyện đáng sợ nào đấy.

"A Tầm, ta đi đây."

Giọng nói Vạn Sĩ Lộc Nguyên trầm thấp, quyến luyến không thôi: "Lần sau ta lại tới thăm nàng."

Ô Tầm: " Được."

Vừa dứt lời, Vạn Sĩ Lộc Nguyên liền biến mất trong cung điện.

Thi Miểu: ". . ."

Hình như nguyên văn không viết quan hệ của bọn họ.

Sau khi Vạn Sĩ Lộc Nguyên rời khỏi, Ô Tầm lại nhìn về phía Thi Miểu, trong tay như có ảo thuật vậy, biến ra một con cá khô nhỏ, dụ dỗ: "Con mèo nhỏ, không nên nói chuyện đêm nay cho người khác biết nha."

Thi Miểu: ". . ."

Cho dù nàng muốn nói, cũng có ai nghe hiểu tiếng mèo đâu.

Ô Tầm kín đáo đưa cá nhỏ cho Thi Miểu xong, cũng rời khỏi cung điện.

Thi Miểu ăn đầy một bụng cẩu lương rêи ɾỉ than thở trở về hành cung.

Móng vuốt của nàng mới đặt vào phòng, một trận khí tức quen thuộc ập vào mặt. Nàng nâng đầu mèo, liền đυ.ng phải ánh mắt thăm dò của Cơ Vô Ưu phía đối diện.

"Meo?"

Hắn trở về lúc nào vậy?

Cơ Vô Ưu vẫy vẫy tay, khóe môi mỉm cười: "Lại đây."

Nhìn hắn cười như vậy, Thi Miểu kinh hoàng trong lòng, cứ như mình cắm cho hắn một cặp sừng vậy, nàng dè đặt, run sợ đi tới trước mặt Cơ Vô Ưu.

"Về rồi sao?"

Lời này không phải nên là nàng hỏi sao?!

Thi Miểu còn chưa kịp phản ứng, Cơ Vô Ưu đột nhiên túm lấy gáy nàng, trực tiếp nhấc nàng lên, sau đó một cái tay khác duỗi tới.

Thi Miểu tưởng rằng hắn muốn đánh mình, sợ hãi vội vàng nhắm chặt hai mắt.

Cơ Vô Ưu khẽ xùy một tiếng: "Sợ cái gì?"

Thi Miểu quẫn bách.

Cơ Vô Ưu vươn ngón tay thon dài gỡ xuống một cái cành khô mắc trên lông nàng, sâu kín hỏi: "Đi gặp con mèo hoang nào à?"

Thi Miểu: ". . ."

Nàng nhìn qua cành khô kia, chắc là mắc lên lúc nàng chui vào trong bụi cây.

Cơ Vô Ưu nhích lại gần, quái gở nói: "Trên người ngươi còn có mùi son phấn."

Thi Miểu: ". . ."

Mũi hắn là mũi chó đấy à?

Mi mắt Cơ Vô Ưu lạnh lẽo, hắn xách Thi Miểu vào phòng bên trong, cái gì cũng chưa nói, trực tiếp ném nàng vào trong thùng nước tắm.

"Meo? ? ?"

Thi Miểu ở trong nước quẫy đạp mấy cái.

Cơ Vô Ưu nâng đầu mèo nhỏ, dùng sức chà xát bộ lông dài, tựa như muốn chà bay mùi son phấn trên người nàng.

Hắn hừ lạnh một tiếng.

"Mèo của Bổn tọa, không phải ai cũng được sờ."