Chương 10: Cửu Vĩ Linh Miêu

Editor: Camellia

Cơ Vô Ưu mang Thi Miểu trở lại thuyền bay. Một người một mèo đi Tiên Vân Tông đến bây giờ đã qua một canh giờ*.

*một canh giờ bằng hai tiếng đồng hồ.

Cơ Vô Ưu thả Thi Miểu ra, đi về phía giường nhỏ ngồi xuống, một tay hắn chống trán, mí mắt nửa khép, tóc dài đen như mực từ trên bả vai rơi xuống.

Thi Miểu nhảy lên bàn, nhìn hắn. Sau khi từ Tiên Vân Tông trở lại, nàng cảm giác được vẻ mặt hắn uể oải.

Là bởi vì mấy đệ tử Tiên Vân Tông nói đến long huyết sao? Chín giọt long huyết kia có quan hệ gì với hắn hay không?

Thật ra thì nguyên tác không miêu tả về rồng, là nàng sau khi tới thế giới này từ trong miệng người ngoài nghe được truyền thuyết——

Vào thời thượng cổ, rồng bán tiên bán thần, là một chủng tộc vô cùng cường hãn, bọn họ cũng giống thần rất khó sinh sản con nối dõi. Sau khi Thần Ma đại chiến, rồng và thần cũng dần dần biến mất.

Thi Miểu không biết cõi đời này có còn con rồng nào khác không, hay là nói, lục giới chỉ có duy nhất một con rồng là hắn.

"Meo?"

Nghe được thanh âm Thi Miểu, Cơ Vô Ưu mở mắt ra, vẫy vẫy tay với nàng: "Lại đây."

Thi Miểu nhảy xuống bàn, bước chân mèo đi tới trước mặt hắn.

Cơ Vô Ưu bế nàng lên giường, lại lấy túi càn khôn ra, lắc lắc cái túi, những công pháp cướp được từ Tiên Vân Tông cũng rơi hết ra.

"Những thứ này đều là công pháp thích hợp cho tộc mèo yêu tu luyện."

Tên này cướp được rất nhiều công pháp, chất thành một đống, còn cao hơn cả nàng.

Hắn lộ vẻ xoắn xuýt, chọn chọn lựa lựa giữa một chồng công pháp, cuối cùng lấy ra một cái ngọc giản: "Thế mà lại từ thời thượng cổ lưu lại, Tiên Vân Tông này thật có bản lãnh."

"Meo."

Cơ Vô Ưu đẩy ngọc giản đến trước mặt Thi Miểu.

"Meo."

Nàng có thể không học được không? Nàng chỉ muốn làm một con mèo bình thường mà thôi QAQ.

Cơ Vô Ưu híp híp mắt, hơi thở nguy hiểm tràn ngập: "Tiểu Bạch, bổn tọa mạo hiểm sống chết giành được công pháp cho ngươi, ngươi muốn từ chối sao?"

Thi Miểu: ". . ."

Chuyến đi Tiên Vân Tông này hình như không hề nguy hiểm đâu, nguy hiểm là người khác kìa.

"Hửm?"

Hắn cong môi mỏng đỏ thẫm, âm thanh dụ dỗ, kỳ thực mang theo mùi vị uy hϊếp, "Tiểu Bạch không muốn tu luyện? Ngươi không muốn mãi mãi ở bên Bổn tọa sao? Tiểu Bạch không quan tâm Bổn tọa cực khổ bôn ba vì ngươi?"

Ba vấn đề của hắn khiến da đầu Thi Miểu tê dại.

"Hử?"

Hắn đưa tay nắm gáy Thi Miểu: "Tiểu Bạch thật sự không muốn sao?"

Muốn! Bổn mèo vô cùng muốn! Bổn mèo tu luyện ngay bây giờ QAQ.

Thi Miểu meo meo, cam tâm tình nguyện đặt móng vuốt lên trên ngọc giản. Mới vừa đặt móng lên, ngọc giản kia liền lóe lên một tia sáng trắng.

Thi Miểu còn chưa kịp phản ứng, tia sáng kia đã nhanh chóng chui vào trong đầu nàng. Ngay sau đó, một đoạn ký ức không phải của nàng cưỡng ép xâm nhập vào đại não.

Chẳng qua, ký ức xâm nhập cũng không khiến nàng khó chịu, tựa như ký ức này vốn dĩ là của nàng.

Đoạn ký ức miêu tả một trận chiến hủy thiên diệt địa. Là đại kiếp mấy ngàn năm trước kia—— Thần Ma đại chiến.

Tiếng trống trận, tiếng chém gϊếŧ đinh tai nhức óc, khắp nơi trước mắt là biển lửa mênh mông, những ngọn lửa nóng bỏng phun ra, trong nháy mắt cây cối điêu tàn, linh khí tiêu tan. Thiên địa tối tăm, nơi nơi tan hoang.

Trên chiến trường chất đầy thi thể các loại chủng tộc, dày đặc chất đống, cứ như một ngọn núi nhỏ đắp từ thi thể.

Thi Miểu cứ như bị loại cảm xúc này ảnh hưởng, đáy mắt xuất hiện hơi nước mông lung.

Chiến hỏa liên tục kéo dài suốt mấy tháng, Thần Ma tranh đấu, thiên địa điêu linh.

Chủ nhân của ngọc giản này là linh miêu nhất tộc, linh miêu là một loài giữa tiên và và yêu, tâm tư thuần khiết thì là tiên, tâm hồn oán độc sẽ là yêu.

Linh miêu nhất tộc cũng là mèo chín mạng trong lời đồn, có chín cái đuôi, mỗi cái đuôi đại biểu một mạng.

Nhưng linh miêu muốn tu luyện đến chín đuôi vô cùng khó khăn, thế gian cũng có cửu vĩ linh miêu. Chẳng qua một khi tu luyện ra chín đuôi, ngay cả Tiên Tôn cũng phải kiêng kị ba phần.

Mà nguyên chủ của ngọc giản này chính là linh miêu duy nhất trong trời đất tu luyện thành cửu vĩ linh miêu.

Thời điểm Thần Ma đại chiến, nàng vì bảo vệ tộc nhân, dùng hết sáu cái đuôi, còn thừa lại ba chiếc, giữa cuộc chiến khốc liệt, một cái cho Thiên Đế, một cái cho chưởng môn Tiên Vân Tông đời thứ nhất, một cái còn lại thì cho một người phàm đã cứu nàng.

Cửu vĩ linh miêu dùng hết chín cái đuôi, thần hồn tiêu tán, mà tộc nhân của nàng cũng biến mất trong trận đại chiến kia.

Theo sự biến mất của linh miêu nhất tộc, công pháp tu luyện của tộc này cũng dần dần thất truyền.

Hình ảnh lại chuyển đổi, một vị nữ tiên mặc trường bào trắng sau khi cửu vĩ linh miêu chết, len lén lặn xuống cấm địa tộc linh miêu, lặng lẽ lấy đi ngọc giản chứa công pháp. Nàng vốn muốn tu luyện công pháp của linh miêu nhất tộc, không biết sao tu luyện thế nào cũng thất bại.

Tại một lần thất bại tiếp theo, nàng mới hiểu được —— Hóa ra đối tượng tu luyện của công pháp này chỉ có thể là mèo hoặc mèo yêu.

Nữ tiên cực kỳ tức giận, chính mình không thể tu luyện, không thể làm gì khác hơn là ném ngọc giản vào Tinh Vân Các.

Hình ảnh lúc này cũng kết thúc. Thi Miểu từ trong câu chuyện của ngọc giản thoát ra.

Hóa ra nữ tiên lấy trộm ngọc giản đó chính là chưởng giáo chân nhân của Tiên Vân Tông. Như vậy xem ra, chưởng giáo chân nhân cũng không phải tiên nhân tốt đẹp gì.

"Con mèo nhỏ, cảm giác thế nào?" Phía trên đầu truyền đến tiếng nói của Cơ Vô Ưu, thanh âm hắn trong trẻo trơn tru, như châu như ngọc.

"Meo."

Cơ Vô Ưu cong môi, hắn đưa tay gãi gãi cằm Thi Miểu.

Thi Miểu thoải mái khò khè rêи ɾỉ, ngay cả mắt mèo cũng khép lại. Ngay sau đó, nàng bang một tiếng, chủ động ngã xuống giường nhỏ, lộ ra cái bụng mềm mại.

Cơ Vô Ưu tiếp tục gãi gãi cằm nàng, gãi mấy cái lại xoa xoa cái đầu.

"Con mèo nhỏ, ngươi phải tu luyện nhanh một chút nha, chớ uổng phí bổn tọa cực cực khổ khổ tìm công pháp cho ngươi."

Thi Miểu đang hưởng thụ sự phục vụ của con sen thì đỉnh đầu lại vang lên tiếng nói âm trầm.

Nàng chợt mở mắt ra, bị dọa sợ lập tức dừng lại tiếng rêи ɾỉ. Trong lòng Thi Miểu thở dài một tiếng.

Kể cả làm mèo cũng phải gian nan kiếm sống a.

Hai tay Cơ Vô Ưu nâng đầu mèo, con ngươi sâu thẳm đối diện với mắt nàng: "Tiểu Bạch có ý kiến gì sao?"

"Meo."

Dĩ nhiên là không có. Ta nào dám hu hu hu.

"Thế mới ngoan."

Cơ Vô Ưu buông nàng ra, chỉ chừa hai ngón tay, nắm được mặt mèo, sau đó nhéo một cái.

Mặt mèo của nàng tương đối tròn, nhìn qua múp míp thịt, quả thật dễ bóp.

Cơ Vô Ưu sau khi bóp hai cái, không chút nào đã ghiền, lại đổi một cái tay khác, nhéo nhéo mấy cái bên mặt nàng.

Thi Miểu: ". . ."

Nàng hoài nghi gương mặt này chính là bị Cơ Vô Ưu bóp bự.

Nhưng —— Nàng cũng không dám tức giận, chỉ có thể tốt tính mặc hắn bóp.

Vì cuộc sống, mèo con không tiếc bán đứng thân thể QAQ.



Trên thuyền bay Cơ Vô Ưu khoái trá chọc mèo, mà Tiên Vân Tông lại loạn thành một đoàn.

Đầu tiên là Thanh Phong trưởng lão chết bất đắc kỳ tử, sau lại là Đạm Đài Ngọc bị thương.

Vốn dĩ Đạm Đài Ngọc chuẩn bị giấu nhẹm chuyện bị thương này đi, nhưng Dung Nguyệt Chi lại là quả bom hẹn giờ. Thời điểm nàng đi Dược Các tìm thuốc cho Đạm Đài Ngọc bị phong chủ Lăng Vân Phong phát hiện, sau nhiều lần tra hỏi, nàng khóc sướt mướt nói rõ tình huống.

Phòng chủ Lăng Vân Phong tức giận: "Ta cũng biết ngươi chính là một kẻ gây hoạ mà!"

Hắn gọi tới mấy tên đệ tử: "Nhốt Dung Nguyệt Chi vào tiên tù."

Dung Nguyệt Chi lập tức đổi sắc mặt, chất vấn: "Phong chủ, đệ tử không vi phạm môn quy, tại sao phải nhốt đệ tử?! Đệ tử không phục!"

Phong chủ Lăng Vân Phong hừ một tiếng, "Nếu không phải vì ngươi, chưởng môn làm sao lại bị thương?"

Khí thế của Dung Nguyệt Chi trong nháy mắt liền tiêu tan, nàng lẩm bẩm mở miệng: "Còn không phải vì ta muốn diệt trừ Cơ Vô Ưu sao, kể cả ngài có là phong chủ Lăng Vân Phong cũng không thể vô cớ nhốt người."

Thanh âm nàng mặc dù nhỏ, nhưng trước giờ người tu tiên thính lực rất tốt, sao có thể không nghe được tiếng nàng lầm bầm.

Lăng Vân Phong phong chủ: "Không biết tốt xấu, công khai chống đối trưởng lão, mang nàng xuống."

Chúng đệ tử: "Dạ !"

Dung Nguyệt Chi vùng vẫy: "Các ngươi không thể bắt ta, ta là đệ tử của chưởng môn."

Phòng chủ Lăng Vân Phong lại hừ một tiếng: "Đệ tử chưởng môn thì như thế nào, ta đường đường là phong chủ mà không thể xử trí ngươi? Mang nàng xuống."

Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền tới một giọng nam suy yếu.

"Phong chủ, không được."

Đạm Đài Ngọc từ bên ngoài đi tới, hắn bị thương, sắc mặt vô cùng khó coi, trắng đến dọa người.

Vừa thấy sư phụ tới, Dung Nguyệt Chi vội vàng tránh khỏi đám đệ tử, trốn sau lưng Đạm Đài Ngọc.

Sắc mặt phong chủ Lăng Vân Phong đen như đáy nồi: "Chưởng môn, ngươi!"

Đạm Đài Ngọc ho khan kịch liệt: "Chuyện này không trách Nguyệt Chi được, nàng cũng có lòng tốt làm chuyện xấu."

Nếu Đạm Đài Ngọc đã nói như vậy, phong chủ Lăng Vân Phong dù có mười ngàn cái không tình nguyện, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt xuống.

Nói xong lời này, Đạm Đài Ngọc không nhịn được, lại ho khan hai tiếng.

Lần này hắn bị thương khá nghiêm trọng, một chưởng kia của Cơ Vô Ưu thật sự muốn mạng của Dung Nguyệt Chi. Hắn dính một chưởng đã bị thương thành như vậy, nếu thật sự đánh vào người Dung Nguyệt Chi, trong nháy mắt nàng ta sẽ tan thành mây khói.

Đệ tử chăm sóc lâu như vậy, đương nhiên hắn không đành lòng nhìn nàng chết.

Nghe thấy tiếng ho khan của Đạm Đài Ngọc, trong nháy mắt phong chủ Lăng Vân Phong không còn tức giận, vội đỡ hắn: "Thương thế của ngươi thế nào?"

Đạm Đài Ngọc lộ ra một nụ cười không việc gì: "Không quá nghiêm trọng."

Phong chủ Lăng Vân Phong thở dài: "Hiện giờ chưởng giáo chân nhân bế quan, ngươi lại bị thương nặng như vậy, nếu Cơ Vô Ưu lại tấn công lần nữa, vậy phải làm sao đây?"

Vấn đề này Đạm Đài Ngọc lại yên tâm: "Hắn sẽ không."

Có thể nhìn ra được, Cơ Vô Ưu tới Tiên Vân Tông là vì tìm công pháp cho con mèo kia, hôm nay hắn tìm được công pháp, Tiên Vân Tông cũng hết giá trị lợi dụng với hắn.

Chẳng qua, hết thảy còn phải chờ chưởng giáo chân nhân xuất quan rồi nói sau.

"Lần này chưởng giáo chân nhân bế quan, khẳng định tu vi lại đề cao một cấp."

Hắn vuốt cằm suy tư nói: "Nghĩ biện pháp mang tin tức này truyền cho Cơ Vô Ưu đi."

Ngày thứ ba.

Thuyền bay hạ xuống Huyền Minh Châu.

Huyền Minh Châu không giống với Tang Kỳ và Minh U, nó dựa lưng vào nhân giới, sinh hoạt tập quán cũng nghiêng về thế giới loài người.

Chính bởi vì vậy, biên giới Huyền Minh Châu người ma hỗn tạp, dễ dàng sinh ra chuyện ma nhân quấy rối nhân giới.

Bản tính Ma chủ Huyền Minh Châu trời sinh mang theo chút tình nghĩa loài người, thống trị Huyền Minh Châu gọn gàng quy củ, hắn còn xây một bờ tường ở biên giới, ngăn cách hai giới nhân ma, người Ma giới không thể đi ra ngoài, người phàm cũng không thể vào.

Chẳng qua là ngày vui ngắn ngủi, ma chủ Huyền Minh Châu mấy trăm năm trước đã qua đời, nữ nhi duy nhất của hắn là Ô Tầm kế vị, Ô Tầm cũng là nữ Ma vương duy nhất trong mười hai Ma vực.

Ô Tầm mặc dù là phận nữ nhi, nhưng công trạng cũng không hề kém so với phụ thân nàng, những năm này, nàng thống trị Huyền Minh Châu phát triển không ngừng.

Thuyền bay dừng ở điện phủ Huyền Minh Châu. Ô Tầm đã sớm mang Ma sử Ma binh ra cửa cung nghênh.

Thi Miểu thò đầu nhìn nhìn vị nữ Ma vương trong truyền thuyết.

Vóc người nàng rất cao, theo như cách tính của hiện đại, ước chừng khoảng một mét bảy. So sánh với những cô gái khác ở Ma giới, ngũ quan của nàng thêm một phần anh khí. Giờ phút này, nàng mặc một bộ trường bào màu đen, tóc buộc cao thành đuôi ngựa, hiên ngang lẫm liệt.

Thi Miểu nhớ rõ, trong nguyên văn cũng có miêu tả về Ô Tầm.

Nàng anh dũng thiện chiến, về sau trong Tiên Ma đại chiến, nàng thắng liên tiếp mấy trận đấu. Chỉ tiếc, đại chiến Tiên Ma cuối cùng là Tiên Giới thắng lợi, nàng bị Tiên Giới bắt sống, trực tiếp rút hồn phách, đày vào địa lao Tiên Giới, trọn đời cũng không thể vùng lên.

"Thần Ô Tầm bái kiến Tôn chủ."

Cơ Vô Ưu gật gật đầu.

Ô Tầm hành lễ: "Thần đã chuẩn bị xong hành cung, tôn chủ một đường mệt nhọc, mời ngài đi hành cung nghỉ ngơi trước." Cơ Vô Ưu lười biếng ừ một tiếng.

Huyền Minh Châu không sầm uất bằng Tang Kỳ châu, hành cung cũng đơn sơ hơn nhiều.

Sau khi đưa Cơ Vô Ưu tới hành cung, Ô Tầm liền cáo từ.

Nàng vừa lui xuống không lâu, Thanh Già lại tới, nàng hành lễ, lấy từ trong ngực ra một cái ngọc giản đưa tới tay Cơ Vô Ưu: "Tôn chủ, Tiên Vân Tông đưa thiệp mời."

Cơ Vô Ưu nhướng mày. Hắn cởi bỏ cấm chế ngọc giản, thanh âm phong chủ Lăng Vân Phong vang lên.

Hóa ra là chưởng giáo chân nhân của Tiên Vân Tông sắp xuất quan, mở tiệc chiêu đãi mời lục giới đến Tiên Vân Tông ăn mừng.

Lần bế quan này, chân nhân đột phá bình cảnh Tiên Quân, đã thăng hai cấp, tấn thăng làm Tiên Tôn.

Tiên Tôn đã là tu vi mãn cấp, trong lục giới, chỉ có Thiên Đế mới đạt cấp bậc Tiên Tôn, hôm nay lại thêm một chưởng giáo chân nhân. Để ăn mừng chân nhân lần này lên cấp, Tiên Vân Tông cố ý chiêu đãi tiệc rượu.

Thanh Già quan sát sắc mặt Cơ Vô Ưu: "Tôn chủ, tấm thiệp gửi Ma giới này, là cái thứ nhất phát ra."

"Vậy sao?"

Cơ Vô Ưu câu được câu không nắn bóp đầu mèo của Thi Miểu, động tác êm ái.

Khóe môi hắn ngậm một nụ cười, ung dung thong thả mở miệng, "Đây là, thị uy với Bổn tọa sao?"