Chương 45: Bột gia vị

"Chủ quán, lấy cho ta hai cân tôm khô và hai cân nấm hương." Nàng móc tiền đồng bán thịt kho ra để trả.

Khi nhận được đồ trong tay rồi nàng mới nắm mỉm cười nhẹ với con trai lớn. "Làm gia vị."

"Gia vị? Gia vị là gì? Có thể ăn không?" Cố Lâu đột nhiên ngẩng đầu lên, môi nhỏ khẽ cong, nước miếng trong suốt đã bắt đầu tụ lại trong miệng sẵn sàng chảy xuống bất kỳ lúc nào.

Cố Thành nhắm mắt lại, dứt khoát quay đầu đi, cố gắng ngăn chặn cơn xúc động một đấm cho đệ đệ mình một cú.

“Gia vị này không dùng để ăn trực tiếp," Kiều Liên Liên mím môi cười: "Nhưng nó có thể dùng để làm món ăn. Tối nay Tiểu Lâu muốn ăn gì? Mẹ làm cho con ăn.”

"Muốn ăn... Muốn ăn..." Cố Lâu nghiêng đầu, ánh mắt bất ngờ chuyển sang gian hàng bán hoành thánh, tức khắc ánh mắt sáng lên, "Con muốn ăn hoành thánh."

"Vậy tối nay chúng ta sẽ làm hoành thánh." Kiều Liên Liên dắt mấy đứa nhỏ đi mua hành, thịt đùi lợn, hai miếng thịt lợn xương đùi, cuối cùng nàng còn chọn hai củ hành tây màu tím to bự, sau đó quay về thôn Cố Gia.

Hôm nay không thịt dê, cũng không có gà sống nên mấy mẹ con nhất thời còn còn chưa quen.

Nhưng người còn thấy không quen hơn các nàng là đại thúc Ngưu.

"Tiểu Kiều à, cô không bán thịt kho nữa sao?" Đại thúc Ngưu nhíu mày, "Có phải buôn bán không được không? Không đúng, thịt kho của cô ngon như vậy, đến cả thằng cháu kén ăn nhà ta đều thích ăn, sao có thể không bán được kia chứ?"

"Không phải là ngừng bán, mà là không định bán nữa." Kiều Liên Liên mỉm cười, "Dù sao làm dê làm gà cũng quá phiền toái, mà nhà chúng ta lại không có đàn ông để giúp đỡ, mệt mỏi lắm."

"Cũng đúng." Đại thúc Ngưu suy tư một chút, sau đó không nói gì nữa.

Trên đường trở về, khi qua cửa thôn, Kiều Liên Liên nhìn thấy công tử miệng mồm quang quác hay chạy tới mua thịt kho của mình, nhưng chỉ là bóng người thoáng qua mà thôi, nàng không nhìn rõ lắm.

Mà thôi kệ, chỉ là một người xa lạ tình cờ quen thôi.

Kiều Liên Liên không để chuyện này trong lòng, vừa về nhà là nàng bắt đầu làm bột gia vị.

Trong thời đại này không có bột ngọt bột nêm, rất nhiều người không thích dùng ớt cay hoặc hành tây, họ thích gia vị đơn giản như muối này kia thôi.

Do đó, việc tạo ra một loại gia vị độc đáo sẽ làm cho món ăn trở nên ngon và mới lạ hơn.

Kiều Liên Liên không thể tự làm tinh bột ngọt, nhưng nàng có thể tạo ra một thay thế - đó là bột gia vị.

Lấy tôm khô, xương heo, nấm hương để chưng thành cho nhừ rồi phơi khô, cuối cùng nghiền nát thành bột, dựa theo tỷ lệ đã đo mà trộn lại, ta sẽ có một loại gia vị độc đáo.

Tiếc rằng thị trấn này quá nhỏ, không có cồi sò bào ngư để thêm vào, nếu không chắc chắn rằng có thể tạo ra một mùi vị riêng biệt.

Khi màn đêm buông xuống, Kiều Liên Liên đã gói lại những viên hoành thánh cuối cùng một cách cẩn thận, đựng chúng trong một cái mâm bằng tre chất đầy phòng bếp.

Cố Thước đã nấu nước sôi, Kiều Liên Liên nhấc nắp nồi lên, đặt từng viên hoành thánh nhỏ nhắn vào nồi.

Hoành thánh và sủi cảo không giống nhau.

Sủi cảo có lớp vỏ dày, nhiều thịt, cần nấu lâu hơn.

Hoành thánh lại có lớp vỏ mỏng, thời gian nấu ngắn hơn.

Kiều Liên Liên nhân lúc này sắp xếp mấy chiếc bát sứ thành một hàng, cho hành lá băm nhỏ, rau mùi băm nhỏ, rong biển khô, vỏ trứng nghiền nát và một nhúm bột gia vị vào đó.

Khi tất cả cùng sôi sùng sục mà nổi lên, đầu tiên nàng múc một muôi nước canh đổ vào tô. Cuối cùng thêm hai giọt dầu mè, xong xuôi!

Kiều Liên Liên chỉ mới múc xong bát cơm mà mấy con mèo con tham ăn đã ngồi xổm hết trước cửa phòng bếp dõi mắt trông mong rồi.

"Mẹ ơi, thơm quá!" Đến nỗi Cố Chung vốn trầm tĩnh ít nói cũng không thể nhịn được mà nuốt nước miếng.

Kiều Liên Liên buồn cười kêu Cố Thành bưng chén chia ra để trên bàn gỗ trong sân.

Cuối cùng, mỗi người được chia một cái thìa, đứa nào đứa nấy vùi đầu vào chén của mình.

"Oa, ngon quá trời luôn." Cố Lâu mới ăn một muỗng đầu tiên đã không kìm được mà khen ngợi.

"Mẹ làm gì cũng ngon hết." Cố Ca vẫn là đứa nhỏ giỏi nịnh nọt nhất.

"Hương vị này thực sự ngon hơn nhiều so với hàng ven đường." Cố Thước cuối cùng cũng chia sẻ ý kiến của mình.

Nói xong, bọn nhỏ không màng gì nữa mà bắt đầu há to miệng ăn cơm.

Mùi thơm tươi mát của dầu mè và gia vị bay lượn trong căn nhà cũ một lúc rồi cuối cùng bay ra khỏi hàng rào.

"Ôi, mùi gì thế này?" Bích Tùng đột nhiên ngửi thấy được, hắn dừng chân lại hít sâu một hơi, mặt tràn đầy si mê.

"Đừng ngửi nữa, chuyện gia kêu chúng ta tới điều tra vợ của lão tam Cố gia còn xong kia kìa, nhanh lên, trời tối đến nơi rồi."