Chương 46: Đặt điều nói xấu

“Người của thôn Cố Gia này quá kín miệng rồi. Hỏi cả nữa tiếng mà một chữ cũng không hỏi được gì. Ngược lại còn hỏi lại chúng ta là người ở đâu nữa chứ, thật là đáng giận mà.” Bích Tùng không vui lẩm bẩm: "Ngươi nói xem gia chúng ta tìm một thôn nữ để làm gì nhỉ? Không lẽ là coi trọng nàng ta à?"

"Phi phi phi! Nói nhảm cái gì đấy hả, thân phận của gia là gì? Làm sao có thể coi trọng một người như vậy cơ chứ?" Giáng Xuân tức giận nói: “Đừng có nói nhảm nữa, không chừng là gia có việc gì đấy.”

"Có việc thì có việc…" Bích Tùng vừa lẩm bẩm vừa đi theo y.

Hai người vừa đi trên đường vừa quan sát xung quanh, muốn tìm một cô nương góa chồng quen thuộc kia hỏi thăm. Tình cờ làm sao, Cố đại tẩu vừa hay từ trong nhà ra ngoài gánh nước đυ.ng phải.

Bốn bề thôn Cố Gia đều giáp núi, quanh năm hẻo lánh vắng vẻ, người sinh sống rất ít.

Dân trong thôn đối với người lạ luôn rất sợ hãi và đề phòng. Rất hiếm thấy có người dám ra chào đón người lạ vào thôn, vừa nhìn thấy là sẽ né xa thật xa, ít có người nào dám chủ động đến bắt chuyện.

Nhưng cố tình Cố đại tẩu này lại là người nằm trong số hiếm hoi ấy. Nàng ta liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới nhìn trang phục không tầm thường của bọn họ, sau đó ánh mắt lập tức sáng lên: “Hai vị tiểu ca này, các ngươi là người từ đâu đến? Đến thôn Cố Gia làm chi vậy?”

Bích Tùng hắng giọng định trả lời thì bị Giáng Xuân ngăn lại, "Vị đại tẩu này, chúng ta đến từ trấn Tây Dương." Giang Xuân cau mày: "Có người tên là Cố Thiệu sống ở đây thiếu chúng ta một số bạc, đã hơn nửa năm vẫn không thấy hắn đến trả, xin hỏi đại tẩu có biết hắn ở đâu không?”

“Cố Thiệu?”

Tim Cố đại tẩu bỗng chốc đập thình thịch, đây chẳng phải là em chồng của nhà mình sao? Sao hắn lại còn đi nợ tiền người ta nữa?

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, thời gian gần như trùng khớp, trong lòng nàng lập tức tin ngay.

“Ta không biết hắn.” Cố đại tẩu lập tức vạch rõ quan hệ: “Ở đây chúng ta không có người nào tên Cố Thiệu hết.”

“Ồ, vậy thôi.” Thấy đối phương không muốn nói, Giáng Xuân cũng không ép buộc.

Hai người dự định rời đi.

Cố đại tẩu đột nhiên nhìn về hướng ngôi nhà cũ của Cố gia, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

Con ả kia, ngươi dám bắt nạt con trai ta, ta cũng sẽ bắt ngươi nếm mùi vị khó chịu này.

"Ai, hai vị tiểu ca đợi một chút." Cố đại tẩu gọi hai người Bích Tùng lại.

"Các ngươi nói Cố Thiệu phải không? Vừa nãy ta nhất thời không nhớ ra. Hầy, chẳng phải là con trai thứ ba của nhà họ Cố đó sao? Nhưng hắn đã chết từ lâu rồi." Nàng ta lớn tiếng nói.

Bích Tùng và Giang Xuân nhìn nhau, trong mắt không hềngạc nhiên chút nào.

“Cha mẹ huynh tẩu của hắn đều cắt đứt quan hệ với hắn rồi, nhưng hắn ta vẫn còn vợ và mấy đứa con, giờ đang sống ở đó kìa." Cố đại tẩu chỉ về hướng nhà cũ, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia lạnh lùng.

Bích Tùng cau mày, trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn nhịn được hỏi: "Xin hỏi đại tẩu, vợ và con hắn bây giờ sống có tốt không?"

"Tốt chứ, cái gì cũng tốt hết." Cố đại tẩu liên thanh đến nước miếng bay tung tóe: “Con ả đó không biết là thứ gì nữa, tính tình ích kỷ lại còn tàn nhẫn, hàng ngày đánh đập con của mình, đáng thương đứa con gái nhỏ nhất, suýt thì đã bị đánh chết. Mấy người có tin được không, mấy hôm mùa đông con ả đó bắt tụi nhỏ ra ngoài tìm thức ăn, còn mình thì nằm phè phỡn ở nhà, có còn là người không cơ chứ? Tất cả mọi người trong thôn đều biết năm đứa nhỏ đó đúng là đáng thương, loại như con đàn bà này không xứng làm người, nên bị kéo ra ngoài đánh chết mới thôi."

Sau khi mắng chửi một hồi, cuối cùng Cố đại tẩu cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Lòng Bích Tùng và Giáng Xuân đều chìm xuống tận đáy vực.

Trong lúc nhất thời, cả hai đều cúi đầu im lặng, không nói gì.

Cố đại tẩu lại cho rằng bọn họ không tin vào lời mình bèn nhanh chóng nói: "Ta không có nói xạo một câu nào hết, nếu ta nói dối thì cứ để cho sét đánh."

Đúng vậy, quả thật là nàng ta không nói dối, nàng ta nói về Kiều Liên Liên lúc trước.

Về phần Kiều Liên Liên bây giờ đã trở nên thông minh, chăm chỉ lại còn được việc cũng bị cô ấy phớt lờ rồi.

Tóm lại, cô ấy không nói dối!

"Không ngờ rằng nhà Cố lão tam lại có tính tình xấu xa như vậy". Bích Tùng tính tình cáu kỉnh nhất, hận không thể ngay lập tức rút kiếm tự tay đâm chết loại nữ nhân như vậy.

Dù sao gia nhà hắn sẽ bảo vệ hắn,