Chương 43: Vân Tịch Lâu trả thù

Kiều Liên Liên nghĩ một lát, sau đó thu hồi lưỡi dao rồi chà đạp lên đất để làm sạch máu.

Kế đến, nàng đánh một cái thật mạnh lên mông Cố Lâu.

Cố Lâu bị dọa cho đần người: "Mẹ, sao mẹ lại đánh con?"

"Khóc đi." Kiều Liên Liên nhẹ giọng nói: “Khóc lớn một chút, lát nữa mua thịt cho con ăn.”

Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ hỏi cho rõ ràng là vì sao phải khóc, khóc để làm gì.

Còn Cố Lâu thì là hai mắt sáng rỡ, không hỏi gì cả mà lập tức gào khóc.

Theo sau, Kiều Liên Liên cũng rơi nước mắt.

"Cứu mạng với, cứu mạng với..."

Kiều Liên Liên dẫn theo đàn con nhỏ, chật vật lảo đảo chạy đến một khu tấp nập người trên đường khác, sau đó ngồi xuống ven đường khóc lóc um sùm: "Ai đó đến đây đi, Vân Tịch Lâu đã gϊếŧ người, Vân Tịch Lâu muốn gϊếŧ mấy mẹ con chúng ta, cứu mạng ơi."

Nàng kêu gào hết sức chân thật, tiện thể mang theo cái danh tửu lầu lớn nhất nhì trên trấn, dẫn đến mọi người xung quanh đều bu lại đây.

“Đây là xảy ra chuyện gì vậy?"

"Nghe nói có liên quan đến Vân Tịch Lâu hả?"

"Đừng nói Vân Tịch Lâu làm gì ác ôn đó chứ?"

Mọi người xung quanh bắt đầu thảo luận.

Kiều Liên Liên đúng lúc vừa buông tay áo, lộ ra khuôn mặt đầy máu, làm cho mọi người xung quanh sợ hãi.

Một người dũng cảm lên tiếng hỏi: "Vị tiểu nương tử này, cô bị sao vậy? Có gặp chuyện gì khó khăn cần báo quan không?"

"Vị đại ca này, số ta đã quá khổ rồi, chẳng qua chỉ có một công thức thịt kho gia truyền muốn mang bọn nhỏ đi buôn bán kiếm sống qua ngày thôi, kết quả là bị Vân Tịch Lâu coi trọng, bọn họ muốn cướp công thức của ta, ta không cho thế là bọn họ muốn gϊếŧ ta, ngay trong cái ngõ nhỏ kia kia, nếu không có đại ca có lòng tốt đi ngang qua giúp đỡ thì không biết bây giờ ta đã ở phương nào rồi!"

Kiều Liên Liên nghẹn ngào khóc lóc, nhưng không hề rề rà mà nói tiếp: "Hiện tại, bốn đứa nhỏ của ta đều ở trong đó, quả phụ ta đây rất sợ hãi, ta còn có năm đứa con… Bọn nó vẫn còn quá nhỏ.”

Lời nói này khớp với tiếng gào khóc thất thanh của Cố Lâu và vẻ yếu đuối của Cố Ca, thật sự khiến người khác khó mà không đồng tình cho được.

Có một người đánh bạo tiến về hướng đó hai bước, lúc nhìn thấy bốn gã tráng hán nằm ngất ở đó, nhận ra bọn chúng đều là những kẻ ác bá nổi danh thì lập tức tin vào lời Kiều Liên Liên nói.

"Vân Tịch Lâu này đúng là quá đáng!"

"Chính xác, khinh người quá đáng!"

“Cái thứ tửu lầu này nên cút khỏi trấn Tây Dương của chúng ta."

"Đúng vậy, biến đi!"

Mắt thấy dân chúng dâng trào phẫn nộ, chưởng quầy Vân Tịch Lâu vốn đang trốn ở một góc xem kịch cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa mà đứng ra nói:

"Người này không có bằng chứng sao có thể bôi nhọ Vân Tịch Lâu thế hả. Có tin ta đi báo quan tố cáo ngươi không?”

"Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ đi tố cáo đi. Taán thịt kho ở phố đông cũng được mấy ngày, có biết bao nhiêu đại ca đại tỷ nhìn thấy, hôm qua có một người tự xưng là người của Vân Tịch Lâu đến tìm ta mua công thức nhưng ta không muốn bán, hôm nay lại xảy ra chuyện này. Ngươi nói không phải Vân Tịch Lâu các ngươi giở trò thì ngươi lấy chứng cứ chứng minh không phải ra đi.” Kiều Liên Liên nhanh mồm dẻo mép phản bác ngay lập tức.

Chưởng quầy Vân Tịch Lâu tức thì nghẹn lời.

Nếu thật sự muốn truy cứu chuyện này thì chắc chắn sẽ tra ra được Vân Tịch Lâu.

Nếu ông chủ lớn biết được hắn ta làm ra chuyện này mà không đuổi hắn đi mới là lạ.