Chương 6.2

Editor: Arie

Hiện tại, Tiểu Thiên Tôn ngoan ngoãn vẻ mặt mờ mịt nhìn Mộ Lê, đến khi cái đầu nhỏ chịu vận động, hàng mi dài của bé khẽ lay động, quan tâm hỏi lại: “Cha hư? Cha không ăn cà rốt?”

Bé con bắt đầu tò mò, không biết Tịch Diệt Thiên Tôn đã phạm phải sai lầm gì mà lại chọc hư tỷ tỷ không vui.

Trọng điểm đã tới rồi, Mộ Lê hít sâu một hơi, nghiêm túc mở miệng; “Cha Kỳ Khiếu không đợi Kỳ Khiếu đồng ý, tùy hứng chọn… bế quan tu luyện, hắn cho rằng chỉ cần bế quan dăm bữa nửa tháng có thể về nhà nhưng đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”

Trực giác có chút chuyện đáng sợ, Tiểu Thiên Tôn cuộn tròn thân thể nho nhỏ tựa như đang nghe kể chuyện ma, vừa sợ nhưng vẫn muốn nghe tiếp, đôi mắt chăm chú nhìn Mộ Lê, miệng khẩn trương lẩm bẩm: “Cha ngoài ý muốn? Từ bỏ đi, dăm ba bữa, về nhà nga!”

“Đôi khi sẽ luôn phát sinh chuyện ngoài ý muốn, những đồ phá hoại đó luôn lợi dụng cơ hội chờ chúng ta, trốn tránh kỳ thật sẽ kéo dài thống khổ!”

Tiểu Thiên Tôn lắc lắc đầu béo suy tư một chút, nhạy bén bắt được từ ngữ xa lạ: “Đồ phá hoại?”

Mộ Lê lập tức cảnh cáo: “Tiểu hài tử lớn như ngươi, mỗi lần nói từ này sẽ bị phạt ăn năm củ cà rốt, ngươi đây là vi phạm lần đầu, lần này thì thôi, lần sau không được nói, biết chưa?”

Tiểu Thiên Tôn nổi giận: “Hư tỷ tỷ nói!”

Mộ Lê giảo biện: “Ta đã mười tám tuổi rồi, thi thoảng có thể sử dụng từ này.”

Tiểu Thiên Tôn rất khó hiểu, vì sao nói chuyện cũng hạn chế tuổi tác?

Mộ Lê tiếp tục cường điệu: “Còn nữa, ta không tên là hư tỷ tỷ, gọi ta là Mộ Lê.”

Tiểu Thiên Tôn: “Mộ Nê.”

Mộ Lê: “Là lê, quả lê.”

Tiểu Thiên Tôn: “Bùn*.”

*梨 [Lí] trong tên của Mộ Lê là quả lê; Tiểu Thiên Tôn bịn ngọng l với n ấy nên đọc thành 泥 [ní] nghĩa là bùn đất.

Mộ Lê: “Ngươi cũng có thể gọi ta là Phương Chước phu nhân.”

Tiểu Thiên Tôn: “Được, A Nê, nói nói cha, dăm ba bữa về nhà nga.”

Mộ Lê: “……”

Ai cho ngươi đảo khách thành chủ khống chế đề tài đi sai hướng vậy!

Hơn nữa “A Nê” gì đó, nói đúng đi rồi hẵng nói chuyện với ta!

Mộ Lê nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, không có biện pháp, tiểu tử này còn nhỏ, một chốc một lát cũng không sửa được.

“Ta không nói cha Kỳ Khiếu dăm ba bữa nữa sẽ về.” Mộ Lê sửa đúng lại ảo tưởng của bé con: “Ta nói, cha Kỳ Khiếu cho rằng ba bữa nửa tháng có thể về nhà, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn tình cờ gặp được… Hồng Quân lão tổ hiện thế, lão tổ thấy cha của Kỳ Khiếu thông tuệ nên mới dẫn hắn đến động phủ tu luyện, sau khi tu luyện có thành tựu sẽ quay về Lăng Vân sơn bồi Kỳ Khiếu chơi.”

Tiểu Thiên Tôn đang chăm chú nghe, vừa nghe đến đoạn này liền tức giận nhảy dựng lên: “Không cần lão tổ! Không cần lão tổ!”

“Cha của Kỳ Khiếu cũng không muốn.” Thanh âm Mộ Lê trầm bổng giống như đang kể chuyện xưa: “Cha con lúc ấy nói với lão tổ, A Khiếu nhà ta còn đang đợi ta về chơi cùng, ta không thể đi theo ngươi! Lão tổ liền tức giận nói: Ngươi biết rõ bước lên ngọn núi này sẽ có khả năng gặp ta, nếu đã không bỏ nhi tử xuống được, cớ gì lại đến đây? Cha con liền sốt ruột giải thích: Theo ta được biết, vạn năm qua cũng không có ai gặp được tiên nhân ở đây, ta chỉ muốn hấp thu chút linh khí, không ngờ lại có cơ duyên như vậy, nhưng vãn bối vẫn còn phàm tâm nên không thể đi theo tiên nhân. Nhưng không ngờ lão tổ lại như không nghe được lời cha Kỳ Khiếu nói, không nói thêm mà dùng Khốn Tiên Tac trói hắn lại, đưa hắn đi thiên giới tu luyện.”

Tiểu Thiên Tôn như quả cầu nhỏ lăn từ trên giường xuống, tay chân ngắn ngủ, bé lắc lư như con chim cánh cụt, chạy đến bắt lấy ống tay áo của Mộ Lê, dùng âm thanh đầy hương sữa vô cùng nghiêm túc ra lệnh: “Mau đi! Cứu! Cứu!”

Mộ Lê: “……”

Đây là muốn phái nàng một thân một mình đi đấu với Hồng Quân lão tổ? Tiểu từ này, ngươi quá coi trọng ta rồi!

Đây là lần đầu tiên Mộ Lê thấy nhãi béo này xuống giường, toàn thân bé như quả cầu nhỏ, béo đô đô lại thấp lè tè, đứng đối diện với nàng, ngay cả cằm có ngấn của bé nàng cũng nhìn không ra.

Khuôn mặt bánh bao tròn xoe, béo đến phi thường cân xứng!

Ôi, muốn niết mặt hắn quá!

“A Nê?” Tiểu Thiên Tôn lộ vẻ mặt nghi hoặc.

“A?” Mộ Lê lập tức điều chỉnh xúc động muống niết mặt.

“Mau đi nha!” Tiểu Thiên Tôn thúc giục.

Mộ Lê bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xổm xuống trước mặt bé con giải thích: “Hồng Quân lão tổ rất lợi hại, cha Kỳ Khiếu cũng đánh không lại, chỉ có thể hoàn thành việc tu luyện mới có thể về nhà. Hơn nữa đỉnh núi kia vốn là địa bàn của lão tổ, phàm là ai gặp đều chủ động bái hắn làm thầy. Cha Kỳ Khiếu nhất thời ham dục cầu bất chấp nguy hiểm, thậm chí còng không thương lượng với Kỳ Khiếu đã đến nơi này lại ngoài ý muốn có tao ngộ. Cha Kỳ Khiếu lúc đi cùng lão tổ cũng rất khổ sở nói: Đã lâu rồi ta không bồi A Khiếu chơi, đều là ta sai, A Khiếu đáng yêu như vậy, ta đúng là một người cha hư, A Khiếu nhất định sẽ khổ sở và tức giận!” Nàng muốn cường điệu sai lầm của Thiên Tôn là do thân bất do kỷ, chủ yếu là vì muốn phá ảo giác của bé con rằng “Ta không đáng yêu”, “Ta không tốt”.

Tiểu béo con nghe được gập đầu cái rụp!

Mộ Lê lại nói tiếp: “Cha con phi thường tự trách, hắn nói nhất định sẽ dốc toàn lực tu thành chính quả để nhanh chóng về nhà bồi A Khiếu, A Khiếu có thể sẽ giận hắn không, có thể không cần người cha hư này hay không?”

Tiểu béo con khựng lại một chút rồi lắc đầu nguầy nguậy: “Còn cần! Còn cần! Tức giận nhưng mà… bổn tọa rất nhớ người nga.”

Mộ Lê không kịp đề phòng nên bị nhãi con này làm cho cảm động đến hốc mắt đỏ bừng.

Nàng trong quá trình làm việc rất ít khi xuất hiện tình huống bị người bệnh ảnh hưởng đến cảm xúc.

Nhưng mà.

Ánh mắt tha thiết chân thành của bé con này làm nàng thực cảm động.

Đều nói tình cảm cha mẹ rất thiêng liêng nhưng thực tế trong cuộc đời của cha mẹ có rất nhiều thứ để họ lựa chọn.

Những đối với những đứa trẻ, cha mẹ là toàn bộ thế giới của chúng.

Mộ Lê thêu dệt nên câu chuyện “Tịch Diệt Thiên Tôn theo Hồng Quân lão tổ đi Tiên giới tu luyện, khiến nguyên nhân cha đứa bé biến mất dễ nghe một chút, dù sao chuyện thân thể của cha ruột bị tổn hại đối với một tiểu mập mạp ba tuổi cũng là chuyện vô cùng đáng sợ.

Thiên Tôn cũng chưa chết, với thực lực của hắn, chỉ cần nguyên thần cha diệt, trọng tố thân thể là chuyện sớm muộn.

Trong nguyên tác, nam chính mười lăm tuổi gặp phải cường địch, Tịch Diệt Thiên Tôn đang ở linh cảnh, vì sốt ruột cứu con mà hao tổn lượng lớn tu vi, trọng tố thân thể ‘dùng một lần’, sau khí cứu được nhi tử mới không còn sức chống đỡ mà chết hẳn.

Như thế xem ra, phải chờ đến khi nam chính thành niên, Tịch Diệt Thiên Tôn mới trọng tố được một thân xác bình thường.

Mộ Lê biên là câu chuyện này, biến Hồng Quân lão tổ thành một trở ngại thật lớn đề dập tắt hi vọng muốn tìm cha của một đứa bé ba tuổi.

Nhưng nàng đánh giá sai sức phán đoán nguy hiểm của đứa bé này, Tiểu Thiên Tôn tuy rằng rất sợ bị nàng mang đi ‘xấu xa cốc’ nhưng lại không sợ Hồng Quân lão tổ.

Sau khi biết được nơi cha đang ở, Tiểu Thiên Tôn gấp không chịu được đi tìm vũ khí muốn đánh lộn với Hồng Quân lão tổ.

Mộ Lê không hưởng ứng lời lêu gọi, Tiểu Thiên Tôn liền đi chân đất chạy ra ngoài triệu hoán nhân thủ, tập trung binh mã nhưng vừa mới ta cửa liền bị một đám đệ tử Lăng Vân sơn đang thám thính kĩ năng dỗ trẻ con ngăn lại ôm về phòng.

Có đệ tử thông minh nắm giữ được bí quyết của Mộ Lê liền nghiêm trang nói với Tiểu Thiên Tôn: “Lăng Vân sơn hiện tại không đấu được với Hồng Quân lão tổ, hơn nữa lão nhân gia cũng không có ác ý, trước mắt chỉ có thể chờ Thiên Tôn tu thành chính quả mới có thể được tự do.”

Một đám người đồng thời ra trận, đem Hồng Quân lão tổ miêu tả thành một quái vật siêu cấp có ba đầu thằn lằn, thân hình như nhện mới thành công hù dọa Tiểu Thiên Tôn.

Tiểu Thiên Tôn dũng cảm lúc này đã khôi phục lí trí, khuôn mặt bánh bao tràn đầy nghiêm túc hỏi đám đệ tử Lăng Vân sơn: “Cha bao lâu mới tu thành chính quả?”