Chương 7.1

Editor: Arie

Tiểu Thiên Tôn đưa ra một kỳ hạn cuối cùng, trong vòng 100 ngày nhất định tu thành chính quả.

Một trăm là con số lớn nhất mà Tiểu Thiên Tôn có thể đứa ra, đối với bé con ba tuổi mà nói, cho cha một trăm ngày để cha đắc đạo phi thăng đã là thập phần khoan dung.

Không ai dám đánh nát ảo tưởng của Tiểu Thiên Tôn.

Trong lúc nguy cấp, thủ tịch đệ tử Minh Phán Đường của Lăng Vân Sơn, Bạch Cảnh Diệu liền ra tay.

Bạch Cảnh Diệu vẫn luôn đợi cơ hội chuyển đến Lục Huân Đường để nắm giữ nhiều quyền lợi hơn.

Giờ phút này, thủ tọa Lục Huân Đường là Càn Không chân nhân đang đứng bên giường đất, bó tay không có biện pháp nhìn Tiểu Thiên Tôn, đây đúng là cho hắn cơ hội biểu hiện.

“Tiểu Thiên Tôn chớ nôn nóng, tu luyện ngộ đạo sao có thể sớm chiều là xong?” Bạch Cảnh Diệu bước lên trước giường đất, ở ngay bên cạnh Càn Không chân nhân bắt đầu diễn thuyết.

Bề ngoài là giải thích cho Tiểu Thiên Tôn việc tu luyện dài dòng như thế nào nhưng thực tế là muốn thể hiện ngộ tính cũng như sự chăm chỉ của mình để Càn Không chân nhân có thể nhìn thấy.

Hắn ưỡn ngực khoanh tay đi qua đi lại, mang lý luận cũng như thực tiễn nói đến vô cùng uyên thâm, vừa nghe chính là học bá hàng thật giá thật. Các đệ tử học tra khác nghe thấy đều ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn.

Càn Không chân nhân lại không dám nhìn Bạch Cảnh Diệu quá kĩ, bởi vì chỉ cần ánh mắt hán đối diện với tiểu tử này, Bạch Cảnh Diệu sẽ vô cùng thâm tình mà nhìn chằm chằm hắn khiến hắn cảm thấy hơi áp lực.

Quả nhiên trong lúc Bạch Cảnh Diệu nói, Tiểu Thiên Tôn không có ừ hử gì cả.

Bạch Cảnh Diệu thỏa thuê đắc ý quay đầu lại phát hiện Tiểu Thiên Tôn đã ngã vào đầu giường đất ngủ quên đi từ lúc nào.

Tuy Bạch Cảnh Diệu diễn thuyết không khiến Tiểu Thiên Tôn từ bỏ tìm cha nhưng đánh bậy đánh bạ lại có hiệu quả trấn an Tiểu Thiên Tôn, mọi người liền nhẹ nhàng rời khỏi noãn các.

Càn Không chân nhân đang chờ dưới cây đào trong viện, Mộ Lê vừa mới bước ra ngoài, hắn liền quay đầu tỏ ý muốn nói chuyện với nàng.

Mộ Lê vốn tưởng rằng lão đạo quân này muốn khen nàng, chờ đến đình hóng gió, lão quân quay đầu lại, nàng liền nhạy bén bắt được tia đề phòng trong mắt hắn.

Càn Không chân nhân vô cùng thành khẩn cảm tạ công lao trấn an Tiểu Thiên Tôn của Mộ Lê, sau đó uyển chuyển dò hỏi sao Mộ Lê có thể nhẹ nhàng dỗ Tiểu Thiên Tôn.

Nhóm nữ đệ tử Lăng Vân Sơn cũng dùng thủ đoạn gần như tương tự với Mộ Lê nhưng không thể hù được Tiểu Thiên Tôn, vì thế Tiểu Thiên Tôn vừa ra tay liền có công hiệu này, lão đạo liền tỏ ra vô cùng nghi hoặc.

“Ta nghĩ có lẽ do khí thế cùng ngôn ngữ có chút khác biệt.” Mộ Lê không dám nói ra nhưng toan tính chân chính của mình, kỹ thuật dỗ Tiểu Thiên Tôn cũng coi như con cờ giữ mạng của nàng.

Càn Không chân nhân thấy nàng không nói hết cũng không tiếp tục truy vấn, ngược lại còn ôn hòa tỏ vẻ sẽ cho người đưa lễ tạ đến viện Mộ Lê, sau đó từ biệt nàng.

Ngày hôm sau đột nhiên có tin dữ truyền đến.

Những cơ thϊếp bị đưa đến xung hỉ ở Lăng Vân Sơn bảy ngày sau sẽ cùng tham gia thí luyện ở Lăng Vân, chỉ có người thông qua thí luyện mới có thể tiếp tục ở lại núi Lăng Vân.

Lăng Vân Sơn chính thức hạ lệnh đuổi các nàng đi!

Sở dĩ không trực tiếp lấy lý do cự tuyệt xung hỉ để tống cổ các nàng đi vì Tịch Diệt Thiên Tôn không thể tự mình hạ mệnh lệnh, bọn họ không thể bao biện làm thay, điều này là bất kính với Thiên Tôn.

Muốn tìm một lý do phù hợp với giới luật của Lăng Vân Sơn lại có lý do hợp lý đuổi gian tế đi tự nhiên chỉ có thể thông qua “thí luyện để bái nhập môn hạ” được ghi trong môn quy.

“Thí luyện nhập môn Lăng Vân Sơn không phải chuyện nhỏ.” Hoài Cẩn vô cùng u sầu: “Cho dù chấp thuận ta tham dự cùng ngươi nhưng cũng không chắc có thể thuận lợi thông qua.”

Mộ Lê biết, nếu nhiệm vụ thất bại trở lại Thanh Việt Tông nhất định sẽ bị diệt khẩu. Nhưng lấy tu vi của nàng, sao có thể thông qua thí luyện biếи ŧɦái của Lăng Vân Sơn?

“Đừng nhụt chí, A Lê, ngươi cùng các cơ thϊếp khác không giống nhau, ngươi có thể tìm cớ cầu kiến Tiểu Thiên Tôn để hắn tự mình hạ lênh lưu ngươi lại, dù làm môn phó lưu lại chăm sóc cũng không phải không thể.”

Mộ Lê ăn ngay nói thật: “Kỳ thật Tiểu Thiên Tôn không phải bị ta dỗ mà là bị ta tạm thời dọa ngốc, nếu biết ta chuẩn bị rời khỏi Lăng Vân Sơn, hắn không vui vẻ vỗ tay tự mình tiễn ta đi là tốt lắm rồi…”

Hoài Cẩn khϊếp sợ: “Ngươi vì sao muốn hù dọa Tiểu Thiên Tôn?”

Mộ Lê nhún nhún vai: “Nếu có thể dỗ được Tiểu Thiên Tôn thì còn đến lượt ta ra trận sao? Ngươi đoán trên núi này có bao nhiêu người có thể dỗ hắn vui vẻ?

Hoài Cẩn không muốn tiếp thu hiện thực: “Tiểu Thiên Tôn chẳng lẽ không thích ngươi một chút nào sao? Ta cho rằng… ngươi… ngươi chẳng lẽ, chẳng lẽ không vận dụng thiên phú của mình một chút?”

“Thiên phú của ta?” Mộ Lê ngẩn người, nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ.

Nàng đã suy nghĩ cẩn thận lý do Càn Không chân nhân kia có địch ý với nàng.

Vị chân nhân này chắc khẳng định nàng đã lợi dụng tà thuật mị hoặc Tiểu Thiên Tôn.

Nhiều cơ thϊếp cũng như đệ tử như vậy còn chưa dỗ được Tiểu Thiên Tôn, các loại hoa ngôn xảo ngữ, đủ mọi lời nói dối đều đã nói hết nhưng Tiểu Thiên Tôn căn bản không nhượng bộ, vậy mà mỗi lần đứng trước mặt Mộ Lê đều bị nàng chặn họng nhưng vẫn không nổi giận.

Lấy tu vi của Mộ Lê, nàng ở trước mặt Càn Không chân nhân không khác gì một tờ giấy trắng, linh căn cùng thiên phú của nàng đã sớm bị hắn nhìn thấu.

Trừ bỏ loại linh căn ma đạo “Tâm dẫn”, hắn không nhìn ra được trên người Mộ Lê có gì khác đặc thù nên đương nhiên sẽ suy đoán rằng Mộ Lê dùng tà thuật, qua mặt mọi người mà khống chế Tiểu Thiên Tôn.

Mộ Lê từ khi xuyên qua đến nay chưa từng sử dụng thiên phú tâm dẫn quả thật so với Đậu Nga còn oan hơn. Nàng dùng kỹ xảo trị liệu giúp Tiểu Thiên Tôn vượt qua tổn thương thời thơ ấu.

Mắt thấy nhiệm vụ sắp thất bại, Hoài Cẩn nhịn không được oán giận: “Tông chủ đem trọng trách giao cho ngươi vốn dĩ là vì coi trọng thiên phú của ngươi, ngươi vì sao không lợi dụng cho tốt? Hai lần gặp mặt Tiểu Thiên Tôn vậy mà ngươi không thi triển thiên phú một lần nào?”

Mộ Lê lắc đầu: “Tâm dẫn trong mắt chính đạo chính là tà thuật, không thể dùng trên người Tiểu Thiên Tôn được.

Hoài Cẩn phản bác: “Thiên phú không có chính tà, chỉ xem ngươi lợi dụng như thế nào. Ngươi đã luyện tâm dẫn tới tầng năm, đưa một đứa bé tiến vào ảo mộng để ngươi trở thành mẹ đẻ, đây cũng không phải việc gì khó, đối với Tiểu Thiên Tôn cũng không có gì hại ngược lại còn có thể trấn an cảm xúc của hắn. Ngươi ở thời điểm này còn nghĩ đến nhân nghĩa đạo đức, cũng đâu có bắt ngươi dẫn đứa bé kia vào con đường tà đạo.”

“Tỷ tỷ hiểu lầm ý tứ của ta.” Mộ Lê giải thích: “Ta là nói thiên phú của ta ở trong mắt chính đạo chính là tà thuật, hai lần ta gặp Tiểu Thiên Tôn, xung quanh đều có cao thủ, còn có Càn Không chân nhân là đừng chủ của Lục Huân Đường đứng đầu năm phong trấn thủ, nếu ta sử dụng tâm dẫn, chỉ sợ chưa kịp triển khai thì ta đã mất mạng.”

Hoài Cẩn mặt xám như tro tàn: “Vậy phải làm thế nào cho phải? Lần thí luyện này dùng mưu trí khó có thể lừa qua, chỉ có Tiểu Thiên Tôn mới có cách lưu lại chúng ta, muội muội có thể nghĩ biện pháp để hài tử kia có thể giữ người lại không?”

Mộ Lê nghĩ nghĩ: “Lăng Vân Sơn khẩn cấp mở thí luyện chỉ sợ cũng là vì muốn đuổi ta đi, sẽ không cho ta cơ hội nhìn thấy Tiểu Thiên Tôn.”

Hoài Cẩn đang muốn đáp lại, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa: “Mộ Lê muội muội ở đây sao?”

Là tiếng của Mạnh Hà Chiếu.

“Mau tiến vào.” Ánh mặt Mộ Lê sáng lên, Mạnh Hà Chiếu trước đây có thể biết bên trong đám thϊếp xung hỉ có nữ đệ tử lẫn vào thì chắc chắc có nội ứng trong tiên phủ, hoặc ít nhất là có người quen.