Chương 6.1

Editor: Arie

Tiểu béo ngẩng đầu lên hồ nghi nhìn nàng, thân hình cũng vặn vẹo theo.

Đối với chuyện ăn cà rốt, hình như nàng ta đứng về phía bé.

“Con mấy ngày nay không ngủ sao?” Mô Lê cúi đầu nhìn về phía tiểu gia hỏa hỏi: “Là cố ý không ngủ hay là không ngủ được?”

Tiểu Thiên Tôn nghi hoặc nhìn nàng trong chốc lát, bỗng nhiên hướng về phía nàng thè lưỡi làm mặt quỷ, cự tuyệt phối hợp trả lời vấn đề, trái lại còn uy hϊếp nàng: “Không đi hư tỷ tỷ…cốc, bổn tọa rất hung nga!”

Mộ Lê bình tĩnh đáp lại: “Vì nhớ cha mà không ngủ được thì đều là hài tử ngoan, không cần phải đến sơn cốc của chúng ta tu luyện, Kỳ Khiếu nhớ cha sao?”

Tiểu gia hỏa nghe vậy liền chu chu miệng, bộ dáng cực kỳ phẫn nộ, đôi tay múp thịt bất an vo vo góc áo, đột nhiên tức giận nói: “Không cần cha! Hư!” Nhưng rất nhanh bé đã sửa miệng: “Bổn tọa muốn chơi một lát, bọn họ… chơi không vui, cha tới chơi một chút thì có thể.”

Mộ Lê nhìn ánh mắt Tiểu Thiên Tôn có chút buồn buồn.

Đây là một cơ chế phòng ngự trong tình cảm, nhìn biểu hiện của Tiểu Thiên Tôn thì chắc gia hỏa này sắp không còn chút cảm giác an toàn.

Tiểu Thiên Tôn kỳ thật đang muốn lừa gạt chính mình không cần nha làm bạn, nhưng tuổi bé còn nhỏ, không thể ức chế được cảm giác ỷ lại vào cha mẹ.

Mộ Lê quyết định đem tiểu béo này trở thành người bệnh của mình, giúp bé giải tỏa cảm xúc bất an.

Nhưng hiện tại nàng gặp phải một vấn đề rất nghiêm trọng, đấy là người bệnh Kỳ Khiếu ba tuổi của nàng tạm thời chưa thể biểu đạt rõ ý nghĩ của mình, cũng không có đủ sức phán đoán nguyên nhân bản thân mình thấy buồn, thậm chí hiện tại còn không thể tự đánh giá cảm xúc của bản thân.

Dùng những tin tức mà mình thu thập được để phỏng đoán người bệnh luôn là điều tối kỵ trong công việc của nàng.

Kỳ Khiếu hiện tại đang ngồi trước mặt nàng, tay béo vò góc áo, bĩu môi giống con mèo béo đang xù lông nhưng trong mắt lại toàn sự sợ hãi và tuyệt vọng, lông mi cũng đã ướt dầm dề.

Quả thực cả người đều hiện lên một câu: Mau đến dõ bổn tọa đi.

Nhịn không được.

Mộ Lê quyết định vớt bỏ hết nguyên tắc đạo đức nghề nghiệp, hiện tại nàng chỉ muốn dỗ cho nhóc con vui vẻ.

“Cha Kỳ Khiếu phạm vào một sai lầm rất nghiêm trọng.” Mộ Lê nghiêm túc nhìn nhóc con đang ngồi trên giường, kiên định nói: “Kỳ Khiếu nói đúng, cha rất hư, hư, hư! Hắn đã làm sai.”

Tiểu Thiên Tôn đang phẫn nộ liền có chút ngây ra.

Chưa từng có người nào dám nói Tịch Diệt Thiên Tôn làm sao, càng không có ai dám nói Tịch Diệt Thiên Tôn hư, vậy mà vị tỷ tỷ này lại nói cha hư đến ba lần.

“Tuy rằng cha ngươi không do cốc chúng ta quản lý, nhưng khách quan mà nói, chuyện lần này hắn làm khiến ta vô cùng tức giận.” Mộ Lê đã thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của nhãi con này.

Căn cứ vào nhiều năm kinh nghiệm khám bệnh, nàng cảm thấy hiện tại tiểu béo này sợ hãi và ủy khuất không phải vì hoàn cảnh xung quanh khiến nó không an toàn mà là xuất phát từ một tín niệm.

Loại chấn thương tâm lý này đa phần hình thành trước khi ba tuổi, liên quan đến cha mẹ mình. Kỳ Khiếu ở thời điểm cai sữa lại bị mẹ mình bỏ rơi, giờ lên ba thì cha lại không thấy. Loại tín niệm của ca bệnh này thường là “Vì ta không đáng yêu” nên người bệnh thường hình thành trạng thái muốn lảng tránh, không muốn phát sinh những quan hệ thân mật, bởi vì lo lắng mình sẽ bị tổn thương.

Mộ Lê lúc trước đọc tiểu thuyết sẽ không suy xét đến vấn đề này nhưng hiện tại ngẫm lại, nam chính độc thân từ trong bụng mẹ lại được vô số người tôn sùng nhưng không có ai thật sự hiểu suy nghĩ của hắn. Vì thế nam chính bề ngoài oai phong lẫm liệt nhưng thực ra là trường hợp “chấn thương tâm lý” điển hình.

Huống chi nam chính trong nguyên tác còn trải qua tình huống coi mẹ kế trở thành mẹ đẻ, sau lại bị phản bội hãm hại, nếu không có chấn thương tâm lý này, nam chính chẳng cần tu luyện cũng có thể trực tiếp ngộ đạo phi thăng. Trong thực tế hắn không phi thăng được, tâm ma còn nhiều lần bị vai ác lợi dụng.

Hắn đại khái rất khổ sở.

Giờ phút này, Tiểu Thiên Tôn đã hoàn toàn bị Mộ Lê làm cho tò mò.

Có người nói cha bé phạm sai lầm nhưng bé lại cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, Kỳ Khiếu cũng không biết tại sao, bé rất nhanh khẩn trương nhỏ giọng hỏi lại: “Cha xấu xa hư sẽ bị hư tỷ tỷ chộp tới xấu xa cốc?”

Mộ Lê lắc đầu: “Thiên Tôn phạm sai lầm sẽ không bị người bắt lại dạy dỗ, làm đại nhân, hắn phải chịu trách nhiệm vì sai lầm của mình. Kỳ Khiếu có thể thất vọng về hắn, cũng có thể tức giận với hắn, ta sẽ không vì con tức giận mà mang con về cốc. Nhưng con không thể dùng sét để hù dọa người khác, cũng không được bỏ ăn bỏ ngủ khiến thân thể bị tổn thương bởi vì đây là do cha Kỳ Khiếu sai, Tiểu Thiên Tôn siêu ngoan ngoãn sẽ không giận chó đánh mèo người vô tội đúng không?”

Mộ Lê trước giờ rất hiến khi giao lưu cùng trẻ con dưới chín tuổi, cũng may đồng nghiệp kiêm bạn khuê mật của nàng là chuyên gia trong lĩnh vực tâm lý trẻ nhỏ, Mộ Lê ở ben nhiều năm cũng có biết một chút.

Ví dụ như giờ phút này, nàng liên tục dùng từ “ngoan’ để miêu tả Tiểu Thiên Tôn, điều này sẽ giúp cổ vũ tinh thần cũng khiến trẻ nhỏ thấy kiên nhẫn và có lý trí hơn.

Nhưng Mộ Lê hiện tại vẫn phải giữ ưu thé đứng cao hơn của nàng, dù sao nàng cũng chưa đứng vững gót chân ở Lăng Vân sơn, đối với cha mẹ Kỳ Khiếu cũng không có quan hệ, một khi nàng mất đi tính áp chế với Kỳ Khiếu, đứa nhỏ này sẽ không còn cố kỵ nữa.

Vì mạng nhỏ của chính mình, hơn nữa nàng cũng muốn ở bên người Kỳ Khiếu để bảo hộ, chỉ có thể ủy khuất đứa nhỏ này một chút