Chương 14.1

Editor: Arie

Sau khi suy nghĩ kỹ, Khâu Khang ý thức được sơ hở này có thể là do thiếu niên cố ý dụ hắn tự lao vào bẫy rập.

Nhưng hết thảy đều quá muộn, trước mắt lóe ánh sáng, Khâu Khang thẳng tắp lao vào trận pháp giam cầm, nháy mắt mất ý thức.

Toàn bộ quá trình chiến đấu chỉ trong có vài giây.

Tạ Tịch Xuyên và Đoạn Hằng vô cùng bình tĩnh vây xem, nếu muốn gϊếŧ hổ yêu này khéo còn nhanh hơn ấy chứ.

Lục Quyết kia chuyên giả vờ lộ sơ hở sau đó sẽ một kích gϊếŧ chết đối thủ, hoàn toàn không tuân theo lời sư tổ dặn dò.

Đây là Lục Quyết, thủ tịch đệ tử đứng đầu Lăng Vân sơn. Không có cách nào, loại thiên phú này, người so với người thì tức chết, mọi người đã sớm quen với vị này nên rất bình tĩnh đi qua, chuẩn bị cùng nhau nâng hổ yêu đưa về hẻm núi.

“Dừng tay!” Đừng nhìn Mộ Lê chỉ như tới chậm mấy trăm bước, kỳ thật nàng chạy mệt đến mức thở không ra hơi.

Trình độ của Lục Quyết vẫn là vượt quá suy nghĩ của nàng.

Trong quá trình chạy, Mộ Lê thấy Khâu Khang giống như bị một đoàn kiếm quang vô hình vây lấy, Khâu Khang trong chớp mắt ngã quỵ trong một trận pháp đỏ sậm.

Nếu không phải từ nguyên tác, Mộ Lê biết trò dụ địch cùng năng lực khủng bố của Lục Quyết, Mộ Lê hoàn toàn hoài nghi Khâu Khang cố ý phối hợp với đối thủ tặng đầu người.

Thật là xui xẻo, vừa mới chạy ra khỏi phong ấn nay lại vướng vào một phong ấn khác, lại còn của vai ác. Nếu thật sự thua tại nơi này, muốn tìm người báo thù cho nàng chắc phải đợi đến khi Tiểu Thiên Tôn

Một nam tử vẻ mặt lạnh nhạt kéo lê Khâu Khang trên mặt đất.

Mộ Lê nhanh chóng chạy lên, phịch một tiếng quỳ xuống ngay sau lưng Khâu Khang, thấy chết không sờn hét to: “Chính ta thả hổ yêu này ra nhưng phù chú và khẩu quyết cởi bỏ phong ấn là Bạch Cảnh Diệu cho ta! Hắn gạt chúng ta rằng hẻm núi kia có thể đi vòng qua trạm kiểm soát, trực tiếp thông qua thí luyện nhưng thực chất hắn muốn chúng ta đi chịu chết! Hổ yêu này không có thương tổn chúng ta, chuyện từ đầu đến cuối như thế nào ta sẽ nói rõ cho các ngươi, xin các ngươi đừng làm hổ yêu vô tội này bị thương.”

Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm lạnh lùng của nam tử: “Tránh ra.”

“……” Mộ Lê rất khẩn trương, lấy hiểu biết của nàng từ nguyên tác về vai ác này, Lục Quyết dù kiên nhẫn thế nào thì nhiều nhất cũng chỉ đuổi nàng một lần, nếu nàng không đứng dậy có khả năng đi ngay tại chỗ.

Cân nhắc một chút, Mộ Lê vẫn là ủy ủy khuất khuất đứng lên, nhưng nàng vừa mới nghĩ thì Đoạn Hằng phía sau bỗng nhiên hét lớn một tiếng: “A Quyết! Không thể làm nàng bị thương! Nữ tu này chính là Phương Chước Thánh Nữ Mộ Lê, Tiểu Thiên Tôn đang gào khóc đòi tìm nàng trở về!”

Mộ Lê: “……”

Tiểu mập mạp kia nhớ nàng?!

Vừa nghe thấy mấy lời này, Mộ Lê vốn đang vâng vâng dạ dạ, cả ngươi lập tức tràn đầy dũng khí, nàng lại phịch một tiếng nằm trên mặt đất, hai tay vòng lấy bảo vệ Khâu Khang: “Ta không muốn về!”

Đoạn Hằng bước lên kéo Lục Quyết ra, tự mình khuyên bảo thiếu nữ đang ghé trên người hổ yêu: “Thỉnh Phương Chước phu nhân yên tâm, bọn ta sẽ không lấy tính mạng của hổ yêu mà chỉ muốn đưa hắn về nơi phong ấn thôi. Nếu như những lời vừa rồi của phu nhân là thật, đường chủ sẽ dùng môn quy trừng phạt Bạch sư huynh, thỉnh phu nhân yên tâm hồi tiên phủ với chúng ta, Tiểu Thiên Tôn đang cần người trấn an.”

Hắn nói chuyện ngay thẳng, không hề che giấu yêu cầu bức thiết của mình.

Mộ Lê thấy hắn gọi mình là ‘Người’, là ‘Phu nhân’, khí thế lập tức tăng vọt, nàng ngẩng đầu nhìn về phía vai ác vừa mới quát nàng tránh ra.

Đó là một nam tử khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú, hai mắt hẹp dài hơi nhíu lại tựa hồ tâm tình không tốt lắm.

Mộ Lê có chút kinh ngạc, vai ác này có diện mạo không khác lắm so với tưởng tượng của nàng nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng.

Trong suy nghĩ của nàng, Lục Quyết sẽ là người không để ý đến mọi thứ xung quanh, không hề lộ rõ ác ý với ai, cũng không có khí chất tự cao tự đại.

Mà nam tử trước mắt này lại là người có hứng thú với mọi thứ xung quanh.

Lá gan của Mộ Lê phình to, nàng hùng hổ đứng dậy lý luận với hắn: “Ta là đệ tử Thanh Việt Tông sao có thể để Lăng Vân sơn các người vẫy tay thì tới xua tay thì đi được? Sư huynh của các ngươi Bạch Cảnh Diệu suýt hại một đám tu sĩ chúng ta bỏ mạng, hiện tại chúng ta vừa mới thoát hiểm lại đánh đồng bạn ta thành như vậy, các ngươi có ý gì?”

Nam tử hơi gật đầu, ngữ khí thành khẩn đáp lại: “Xin lỗi, tình huống vừa rồi khẩn cấp, hổ yêu cũng đã có chiến ý, chúng ta vốn muốn để Lục Quyết vây khốn hắn sau đó tìm cơ hội đánh ngất, ai ngờ hổ yêu không màng nguy hiểm ra tay với kiếm khí của Lục Quyết lúc này mới vô tình ngộ thương hắn.”

Vừa nghe thấy giọng nói này nàng liền phát hiện ra mình đã nhận sai người, người vừa lên tiếng lễ phép thỉnh nàng về núi trấn an Tiểu Thiên Tôn không phải đại vai ác vừa quát nàng ‘Tránh ra’ kia.

Mộ Lê rũ mắt đánh giá phát hiện quần áo và khí chất hai người cũng không giống nhau.

Mới vừa rồi nàng đứng phía xa nhìn trận chiến thì thấy nam tử đánh nhau với Khâu Khang mặc y phục đen tuyền có chỉ tơ bằng vàng ở viền, thắt lưng màu đỏ sậm nhưng vị vừa nói này lại toàn thân màu xanh đen.

Nam tử này quay đầu nhìn về một phía, nhẹ giọng kêu lên: “A Quyết, mau tới xin lỗi Phương Chước phu nhân.”

Mộ Lê theo tầm mắt hắn nhìn về phía bên kia, nơi đó có một thiếu niên tựa hồ đang không có chút kiên nhẫn với việc sư huynh bắt hắn làm.

Chỉ nhìn thoáng qua bóng dáng thiếu niên đó, Mộ Lệ liền cảm thấy đây mới chính là vai ác trong tưởng tượng của nàng.

Hắc y thiếu niên không chút để ý liếc về phía sau một chút, sau đó mũi chân nhẹ điểm, cất bước đi về phía Mộ Lê.

Vai ác mang theo cảm giác dời núi lấp biển tiến đến gần, Mộ Lê chậm rãi ngẩng đầu, cố gắng bảo trì khí thế, nàng hiện nay như con cá nóc nhìn thấy cá mập đến gần thì liều mạng phồng mình lộ gai có ý định hù dọa.

Lục Quyết đứng yên trước mặt Mộ Lê, rũ mắt nhìn nàng.

Diện mạo vai phản diện như hắn không hề sắc bén âm trầm mà ngược lại cực kỳ tuần mỹ, đôi mắt phượng luôn có ý cười khiến không ai nhận ra hắn là một tên điên cực kỳ máu lạnh.

Nhưng khí chất của hắn cùng với vai phản diện trong trí tưởng tượng của nàng cực kỳ tương đồng, không để ý đến mọi thứ xung quang, cũng không lộ ra ác ý, cực kỳ tự cao tự đại.

Lục Quyết không cảm xúc hỏi nàng: “Ngươi muốn ta nhận lỗi với hổ yêu này hay là nhận lỗi với ngươi?”

Cảm giác nguy hiểm đến từ vai ác khiến Mộ Lê dễ nói chuyện hơn hẳn: “Đều được.”

“Nhưng hai người không giống nhau.” Lục Quyết giải thích: “Hồ yêu đã hôn mê, không thể nhận tạ lỗi của ta, nếu muốn ta nhận lỗi với ngươi, ngươi có thể đưa ra lý do hợp lý để ta có thể xin lỗi Phương Chước phu nhân đây không, hơn nữa ngươi muốn nhận tạ lễ gì?”

“...” Mộ Lê bĩu môi, quay đầu nhìn về phía Đoạn Hằng, nàng nhỏ giọng lên án: “Sư đệ của ngươi làm ta sợ.”

Đoạn Hằng bị tiểu nữ tu dùng ánh mắt ủy khuất nhìn chằm chằm nên có chút sửng sốt, lập tức tiến lên kéo sư đệ mình ra dò hỏi: “Mấy ngày trước Hân Đan Tông có kính hiến cho ngươi bình Ngọc Thanh Đan, ngươi mang theo không?”

Lục Quyết cúi đầu, lôi từ trong ống tay áo ra một hồ lô bằng bạch ngọc đưa cho Đoạn Hằng.

Đoạn Hằng lập tức đưa ngọc hồ lô chạm trổ tinh xảo kia cho Mộ Lê rồi nói: “Đây là Ngọc Thanh Đan, chỉ cần uống một viên có thể giúp thương thế hắn trong vòng ba canh giờ hoàn toàn hồi phục.”