Chương 13.2

Editor: Arie

Yêu đế diễn thuyết hơn hai giờ, Lục Quyết ngoài kết giới cúi đầu không nói, dường như đã thu liễm sát khí.

Cho rằng hắn đã bị mình cảm hóa, Yêu đế liền chân thành ‘đưa cành ô liu’: “Lục Quyết, ta biết ngươi đã phong ấn huyết mạch Yêu tộc nhưng dù thế nào ngươi cũng không thể phủ nhận sự thật là ngươi có một nửa huyết thống Yêu tộc. Nhân tộc sợ hãi Yêu tộc, vĩnh viễn không thể nào tiếp nhận ngươi nhưng chúng ta không giống như vậy, Yêu tộc chúng ta không ngạo mạn ích kỷ như Nhân tộc, chúng ta sẽ coi ngươi như hài tử của mình, bảo hộ ngươi, tôn trọng ngươi. Lục Quyết, ngươi nguyện ý… về nhà với ta sao?

Trầm mặc.

Yêu đế ôn nhu thử hỏi: “Ngươi sao lại không nói lời nào?”

Lục Quyết nâng mắt, trông cứ như vừa tỉnh dậy, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Yêu đế đồng thời cũng thuật lại hồi ức của chính mình: “Khi ta tuổi còn nhỏ đã từng vào trong núi đào ra một loại rau dại màu tím, người trong núi gọi nói là hành tây, nếu dùng tay lột bên ngoài nó ra thì hai mắt sẽ không tự chủ trào ra nước mắt cứ như vừa gặp phải chuyện thương tâm gì vậy.”

Yêu đế quan tâm nói: “Tuổi ngươi còn nhỏ sao đã phải đi đào rau dại? Không có ai chiếu cố ngươi sao?”

“Không phải, ta chỉ là lên núi đào chơi.” Lục Quyết ghé sát người vào kết giới, hắn nheo hai mắt lại nhìn Yêu đế rồi trầm giọng nhắc nhở: “Thì sao? Hiện tại người vì tộc nhân mà hao hết yêu lực cũng giống như hành bị lột vỏ nhưng ta lại không rơi một giọt nước mắt, nên ta hy vọng ngươi ngậm miệng lại, chúng ta nên tôn trọng đối thủ một chút, đừng làm ta hổ thẹn.”

Chính đoạn này đã làm cho vai ác Lục Quyết bùng nổ nhân khí.

Người đọc chưa từng gặp qua tình huống trước khi Lục Quyết gϊếŧ người còn nói nhiều như vậy hơn nữa nghĩ đến cảnh vai ác hồi còn nhỏ vừa khóc vừa bóc vỏ hành tây, thực sự là đáng yêu quá mức.

Có người còn trêu chọc nói: “Trước kia còn cảm thấy Lục Quyết lãnh khốc thần bí, hiện tại đã biết được trong lúc hắn gϊếŧ người luôn nghĩ đến mấy chuyện kỳ kỳ quái quái, nhân cách vai ác xuống dốc không phanh!”

#Lục Quyết những năm rơi lệ vì hành tây.

Khi đó đâu đâu cũng thấy hashtag này, thậm chí chuyện này còn lên hotsearch.

Mộ Lê lúc trước đọc còn cảm thấy vai ác này rất khác biệt.

Mạch não của Lục Quyết rất kỳ quái, rất có lực hấp dẫn đối với nàng, đáng tiếc số lần hắn lên sân khấu rất ít, Mộ Lê còn dùng bút ghi lại những chương mà hắn xuất hiện để còn đọc lại.

Giờ phút này thấy Lục Quyết sống sờ sờ trước mắt, Mộ Lê không có cảm giác vui sướиɠ vì gặp được nhân vật mình thích mà còn có cảm giác hãi hùng khϊếp vía.

Lục Quyết dù thế nào cũng thành nhân vật trung tâm.

Trở thành đối thủ của một kẻ máu lạnh điên cuồng này, ai là nàng cũng không thể cười nổi?

Mạnh Hà Chiếu đứng bên cạnh đã sợ đến mức cẳng chân phát run: “Ta không quen biết hổ yêu kia! Ta không phải gian tế! Mộ Lê! Mộ Lê ngươi mau giải thích rõ ràng với bọn họ đi!”

Tương phản với Mạnh Hà Chiếu là mấy nữ tu không hề có cảm giác sợ hãi, có người còn tiến lên vài bước, kinh hỉ nhỏ giọng nghị luận.

“Là Lăng Vân phong Lục sư huynh! Thật sự là hắn! Lục sư huynh tới cứu chúng ta!”

“A Quyết so với lần trước dường như cao lên rất nhiều?”

“Ngươi sao có thể xưng hô như thế với Lục sư huynh? Ngươi rất quen thuộc với hắn sao?”

“Ít nhất là quen hơn so với ngươi, ngươi đã từng gặp qua hắn sao? Ta từng gặp qua rồi đấy, còn nói với hắn mấy câu!”

Mắt thấy sát thần kia đi về phía Khâu Khang, Mộ Lê lòng nóng như lửa đốt.

Nếu Khâu Khang chết trận sẽ phải trả nghiệp, như vậy không thể cùng A Xuân tiếp tục tiền duyên.

Mộ Lê nghĩ một chút rồi bước vào vòng chiến.

Bạch Cảnh Diệu bên kia một mực chắc chắn đám nữ tu này thông đồng cùng hổ yêu, nhân lúc Thiên Tôn bị thương mưu đồ bất chính tấn công Lăng Vân sơn.

Nghe thấy vậy ba sư đệ đều quay đầu nhìn hắn.

Tạ Tịch Xuyên nghiêng đầu buồn bực: “Là đám kia nữ tu kia thả tiểu lão hổ ra? Lợi hại như vậy? Ta sao không cảm giác được linh lực của các nàng? Các nàng làm sao phá giải phong ấn của Thiền Uyên sư tổ?”

“Đừng hỏi nhiều như vậy!” Bạch Cảnh Diệu vội la lên: “A Quyết! Ngươi còn thất thần làm gì? Mau xử lý hổ yêu kia!”

“Xử lý?” Đoạn Hằng vốn ngay thẳng luôn chấp hàng quy củ lạnh lùng nói: “Ngươi đã xin chỉ thị của Thiền Uyên sư tổ chưa?”

“Đúng vậy!” Tạ Tịch Xuyên trêu chọc: “Đây chính tiểu lão hổ mà sư tổ dưỡng, mỗi lần lão nhân gia xuất quan đều phải tới hẻm núi thăm, gϊếŧ hắn rồi sau nói với sư tổ như thế nào? Buộc ngươi ở hẻm núi đền cho sư tổ sao?”

Khâu Khang cách đó không xa không nhúc nhích nhìn thiếu niên đang tiến về phía mình.

Hắn không lập tức nghênh chiến vì Khâu Khang có thể cảm giác được, lực lượng của thiếu niên kia không chỉ hơn Bạch Cảnh Diệu một chút.

Trực giác khiến Khâu Khang muốn rút lui nhưng Mộ Lê còn đứng ở nơi đó.

Hắn vừa được thiếu nữ này kéo ra khỏi chấp niệm, không thể vô ân phụ nghĩa mặc kệ sống chết của nàng.

Không bao lâu sau, ba người được huyết khế triệu tới đều đưa ra quyết định… đem hổ yêu đánh về hẻm núi, đám nữ tu thì áp giải về Lăng Vân sơn để giao cho Minh Phán đường điều tra chi tiết.

Chỉ có Bạch Cảnh Diệu kịch liệt phản đối nhưng ba sư đệ từ trước đến nay đều không tôn trọng ý kiến của hắn, không chờ hắn bỏ phiếu, Lục Quyết đã nhanh như chớp xuất chiêu.

Khâu Khang vẫn luôn duy trì cảnh giác tùy thời chuẩn bị nghênh chiến nhưng hắn vốn nhìn chằm chằm thiếu niên kia nhưng vẫn không biết thiếu niên này biến mất khi nào!

Không khí như hóa thành lợi kiếm đối phó với từng tấc da thịt hắn.

Trong nháy mắt cánh tay Khâu Khang bị cắt ra vài đường, vết thương chảy rất nhiều máu.

Hắn không quan tâm đến vết thương mà tập trung nhìn dòng khí đang lưu chuyển xung quanh để tìm thân hình thiếu niên kia nhưng mà vô ích.

Hắn không Hề vọng tưởng muốn quyết đấu cùng đối thỉ như vậy nên lập tức biến thành hình thái yêu thú để gia tăng phòng ngự, tính toán cản lại đám khí lưu này rồi mang Mộ Lê ra khỏi sơn cốc thí luyện.

Tựa hồ phát hiện ra ý đồ của hổ yêu, dòng khí xung quanh co lại như biến thành một cái l*иg!

Khâu Khang đem toàn bộ linh lực của vòng phòng hộ hóa thành công kích, quyết tâm liều chết một phen.

Khoảng khắc này, hắn đột nhiên nhận ra một khe hở trong dòng khí lưu.

Trong lòng mừng như điên, Khâu Khang lập tức thay đổi phương hướng, toàn lực phá vòng vây.

Không đúng!

Quá thuận lợi……