Chương 13.1

Editor: Arie

“Bạch Cảnh Diệu?” Mộ Lê nghi hoặc: “Chẳng lẽ hắn đột nhiên có lương tâm nên nghĩ đến chuyện cứu ta? Nhưng dựa theo kế hoạch của hắn, ta hiện tại hẳn là đã chết trong tay người, lúc này còn tới tìm ta để làm gì?”

Mạnh Hà Chiếu nhíu mày nói: “Có lẽ là muốn đến nhìn xem chúng ta đã thật sự chết hẳn chưa.”

Mọi người đều giật mình.

Khâu Khang hỏi: “Người này tu vi như thế nào? Ở Lăng Vân sơn có thân phận gì?”

“Hắn là thủ tịch đệ tử của Minh Phán Đường.” Mạnh Hà Chiếu trả lời: “Nhưng thực lực và tu vi chỉ kém bốn vị thủ tịch đệ tử khác.”

“Chỉ kém bốn vị thủ tịch đệ tử khác? Hắn hẳn là là nhóm thủ tịch đệ tử đầu tiên của năm phong!”

Hoài Cẩn vội la lên: “Khâu đạo trưởng chưa chắc đã là đối thủ của hắn, đừng chậm trễ thêm nữa, mau chóng đi qua cửa thứ bảy, nơi đó có đệ tử giám sát của Lăng Vân phong, Bạch Cảnh Diệu không dám động thủ nơi đó!”

“Cẩn thận!” Khâu Khang đột nhiên hét lớn một tiếng, giơ tay kéo Mộ Lê về phía sau, hắn xoay người nghênh đón một chiêu đầy sát khí từ phía Tây Bắc.

“Đã đến cửa thứ sáu, Bạch mỗ thực sự xem nhẹ thực lực của cô nương rồi!” Bạch Cảnh Diệu từ không trung bay tới, trên mình khoác bộ y phục trắng thuần của Minh Phán Đường Lăng Vân phong, tay phải nắm một thanh đao, uyển chuyển nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Vừa nhìn liền đối diện với tầm mắt của nam nhân che trước người Mộ Lê, Bạch Cảnh Diệu khựng lại một chút, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi!

Kia là hổ yêu Khâu Khang!

“Yêu nghiệt! Ngươi dám chạy ra sơn cốc!” Bạch Cảnh Diệu lui ra phía sau một bước, nhanh chóng niệm chú bày trận, chuẩn bị nghênh chiến với cường địch.

“Thế gian này có mấy người có thể chạy ra khỏi phong ấn của Thiền Uyên thượng nhân?” Khâu Khang lạnh lùng nói: “Cũng nhờ có ‘phản đồ’ của Lăng Vân phong chắp tay dâng pháp quyết và phù văn, ta còn đang định cảm tạ, không ngờ ‘ân công’ lại tự mình nhảy ra.”

Bạch Cảnh Diệu khó tin nhìn về phía đám nữ tu sĩ tránh ở phía sau Khâu Khang, ánh mắt khó chặt vào Mộ Lê, run giọng hỏi: “Là ngươi thả hắn ra? Ngươi lừa gạt phù chú của ta căn bản không phải để thông qua thí luyện mà là để thả ác yêu?”

“Khâu Khang không phải ác yêu.” Mộ Lê tiến lên phía trước: “Hắn đã buông chấp niệm, chúng ta định sau khi thông qua thí luyện liền đến cầu kiến Thiền Uyên thượng nhân.”

Bạch Cảnh Diệu hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi nội ứng ngoại hợp, mục tiêu vậy mà lại là cứu ác yêu này.”

“Ta cùng Khâu Khang xưa nay không quen biết……”

“Đừng giải thích.” Khâu Khang dùng đôi tay hóa ra lợi trảo, chuẩn bị tốt tư thế chiến đấu: “Ngươi trông cậy vào một người muốn gϊếŧ ngươi tin lời ngươi sao? Người này lừa các ngươi tiến vào cầu bên hẻm núi, dụng tâm hiểm ác, ta liền lấy hắn khai đao vậy.”

“Khâu Khang!” Mộ Lê vội vàng ngăn cản: “Người này thuộc nhóm thủ tịch đệ tử đầu tiên của năm phong, ngươi không phải đối thủ của hắn!”

Lời nàng còn chưa dứt, Khâu Khang đã hóa thành một đạo tàn ảnh, chủ động xuất kích.

Chưa được mấy hiệp, liền nghe “Phanh” một tiếng vang lớn, Bạch Cảnh Diệu bị Khâu Khang đánh trúng một quyền, nằm bẹp trên đất, một thân toàn bùn.

Mộ Lê: “……”

A Xuân nói không sai, gia hỏa này chính là Hổ! Yêu! Chi! Vương!

Bạch Cảnh Diệu rơi xuống thế hạ phong nên không hề ham tiếp chiến, dùng tốc độ nhanh nhất để né tránh sau đó tự cắt đầu ngón tay mình, bấm chú thuật mở ra huyết khế triệu hón.

Mạnh Hà Châu liếc mắt nhận ra đó là huyết khế triệu hoán trận của Lăng Vân phong.

Đây là khế ước mà chỉ thủ tịch đệ tử của năm phong có, trong lúc nguy nan họ có thể triệu hoán lẫn nhau để chi viện, một năm chỉ dùng một lần.

“Không xong!” Mạnh Hà Chiếu quay đầu nhìn về phía Mộ Lê: “Bạch Cảnh Diệu nói chúng ta nội ứng ngoại hợp thông đồng hổ yêu, khẳng định là muốn mượn những lời này đưa chúng ta đến chỗ chết, chúng ta mau rời khỏi đây!”

Mộ Lê thập phần bình tĩnh: “Ai chết trước còn chưa biết đâu, trước đem hắn đánh phục, sau lại cùng hắn giảng đạo lý.”

“Hắn mở ra huyết chú triệu hoán trận!” Mạnh Hà Chiếu lần đầu lộ ra biểu tình thất thố thế này: “Nếu người hắn triệu tới là Lục Quyết, Hổ yêu mà ngươi thuần phục kia sợ không có cơ hội ra tay!”

Mộ Lê nghe có chút quen tai, sau khi lượt lại nội dung nguyên tác thì cả người đều run lên: “Lục…… Lục Quyết?”

Là đại vai ác trong nguyên tác Lục Quyết?

Vừa dứt lời, một đạo ánh sáng trắng xuất hiện ngay bên cạnh Bạch Cảnh Diệu!

Mộ Lê có dự cảm không tốt lắm, nàng thần sắc tuyệt vọng quay đầu nhìn lại…

Trung tâm ánh sáng xuất hiện ba thân ảnh cao lớn.

“Đại sư huynh lại có khó khăn gì sao?” Giọng nói lười nhác của Tạ Tịch Xuyên vang lên: “Hả? Đây không phải tiểu lão hổ ở hẻm núi kia sao? Sao hắn lại thoát ra rồi?”

‘Đối phó với hổ yêu mà ngươi triệu hoán ba người chúng ta tới làm gi?” Đoạn Hằng nổi tiếng tính nết cực kỳ xấu lập tức bạo phát, không chút nể tình quát lớn: “Triệu hoán khế một năm đều đã bị ngươi dùng hết sạch rồi, ngươi còn dám lãng phí gọi ba người!

“Ha ha ha ha……” Tạ Tịch Xuyên hết sức vui mừng: “Đại sư huynh vậy mà lại bị một tiểu lão hổ dọa tiểu ra quần, hoảng sợ đến niệm chú mấy lần, nếu không sao một lần là triệu hoán ba người chúng ta?”

Thiếu niên trầm mặc nhất đứng trong pháp trận bước ra, hắn lưu loát rút kiếm, thanh âm nhàn nhạt lại có chút trào phúng: “Hổ yêu giao cho ta, hai người các ngươi đỡ đại sư huynh đi đổi tã đi, như thế ba người đều có chỗ dùng.”

Thân hình thiếu niên ngược sáng nhìn không rõ khuôn mặt, chỉ có thể từ giọng nói phán đoán ra nhỏ tuổi hơn hai nam nhân vừa rồi một chút.

Thủ tịch đệ tử nhỏ tuổi nhất chính là vai ác Ma Tôn, Lục Quyết.

Lòng Mộ Lê như hóa thành hầm băng.

Lục Quyết nếu như tin mấy lời nhăng quậy của Bạch Cảnh Diệu, coi nàng thành gian tế nội ứng ngoại hợp với hổ yêu, nàng thật sự không có khả năng thi triển thiên phú mồm mép.

Trong nguyên tác, Lục Quyết có thể trở thành Boss cuối vì hắn ra chiêu không theo lẽ thường.

Nếu như hắn đã động thủ thì sẽ không cho bất cứ nhân vật chính phải nào có cơ hội ‘diễn thuyết’, bị fan nguyên tác trêu trọc là vai ác có hiệu suất nhất.

Trong nguyên tác, chỉ có đúng một lần Lục Quyết phải nghe đối phương nói, đó là ở phó bản đại chiến Yêu tộc ở Cửu U lĩnh.

Yêu đế thiêu đốt yêu lực tạo thành kết giới ngăn cản bước tiến của Lục Quyết, hi sinh thân mình để tộc nhân rút lui.

Yêu đế này là một vị lãnh tụ vĩ đại có tài ăn nói phi thường, hắn từng dựa vào miệng lưỡi mà mượn thế lực được rất nhiều phương.

Sống chết trước mắt nhưng Yêu đế cũng không từ bỏ giãy giụa, vì muốn mượn sức Lục Quyết, Yêu đế bắt đầy diễn thuyết bản thân nỗ lực vì Yêu tộc thế nào, hứa hẹn với tộc nhân ra sao.

Bởi vì có kết giới của Yêu đế nên trong thời gian ngắn Lục Quyết không thể xử lý được hắn, chỉ có thể đứng ngoài kết giới nghe Yêu đế bán thảm.