Chương 12.2

Editor: Arie

Bạch Cảnh Diệu nghĩ nghĩ rồi siết chặt nắm tay, âm thầm vận chuyển linh lực để tăng mạnh khí thế của mình, ý đồ muốn che giấu sự sợ hãi với huyết mạch thần long.

“Nhiệm vụ giám sát Tiểu Thiên Tôn, Phương Chước Thánh Nữ đã chuyển giao cho ta.” Bạch Cảnh Diệu trầm mặt xuống, ngữ khí cuồng vọng uy hϊếp Tiểu Thiên Tôn: “Nếu không muốn đến Tử Giám cốc, Tiểu Thiên Tôn hãy đứng lên nói chuyện tử tế với ta.”

Tiểu Thiên Tôn quay ngoắt lại nhìn hắn, khuôn mặt bánh bao tràn đầy kinh ngạc nhưng cũng không hề ngoan ngoãn đứng dậy.

Thấy Tiểu Thiên Tôn trông như đã bị dọa sợ không nói nên lời, Bạch Cảnh Diệu âm thầm cảm thấy may mắn, hắn càng thêm hung ác quát lớn: “Không nghe thấy ta nói sao? Kỳ Khiếu, mau đứng lên cho ta!”

Khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc của Tiểu Thiên Tôn nháy mắt trở nên giận dữ, hai mắt lóe kim quanh, nháy mắt, một đạo sét bổ vào đỉnh Trấn Yêu Tháp, mọi người trong mật thất lảo đạo một trận, tường xung quanh như muốn đổ sụp xuống.

Càn Không chân nhân vội vàng quát lớn bảo Bạch Cảnh Diệu câm miệng!

Chưa từng có người dám dùng loại ngữ khí kiểu này nói chuyện với Kỳ Khiếu, long sinh ba năm của hắn đều được hưởng thụ sự cung kính lễ phép của người khác.

Bạch Cảnh Diệu không biết mình đã sai chỗ nào.

Hắn đã làm giống như Mộ Lê nói, nắm bắt chuẩn xác cảm xúc của đối phương, nhất cử nhất động cũng bắt chước ý hệt.

Hắn không hề tỏ ra sợ hãi, cũng không hạ thấp tư thế, dùng uy thế của mình để đe dọa Tiểu Thiên Tôn.

Nhưng thực ra không hẳn như thế.

Ngay từ lúc bắt đầu Mộ Lê đã dùng tư thái bình đẳng, cường điệu chức trách của chính mình để cho mình cái quyền giám sát Tiểu Thiên Tôn, hơn nữa còn đưa ra điều kiện phán quyết là phải ‘ngoan ngoãn’.

Tư duy của Tiểu Thiên Tôn sẽ bị nàng định trong cái khung ‘nàng có quyền lợi giám sát bé hay không’ nên lúc dùng thiên phú, bé sẽ chỉ phán đoán xem Mộ Lê có quyền này hay không mà không hề tra xét thực lực chiến đấu của nàng.

Nếu ngay từ đầu Mộ Lê dùng thực lực cứng đối cứng với Tiểu Thiên Tôn có lẽ ngay từ lần đầu này đã bị sét đánh chết.

Bạch Cảnh Diệu hiện tại chính là đang tìm chết.

Tiểu Thiên Tôn vốn đang lăn lộn trên mặt đất, không hé răng xoay người sang một bên nay lại dùng tay mập chống thân thể, đứng lên đối diện Bạch Cảnh Diệu.

Bạch Cảnh Diệu lui về sau một bước, cảm giác của hắn như bị thiên địch nhìn chằm chằm.

Thấy Tiểu Thiên Tôn hai mắt lóe kim quang như tiến vào trạng thái chiến đấu giống Tịch Diệt Thiên Tôn, Càn Không chân nhân vội vàng tự mình tiến lên trấn an: “Tiểu Thiên Tôn đừng tức giận nữa, đã đến bữa tối rồi, ngài có đói bụng không? Để ta bảo Viên Tùng…”

“A Nê.” Tiểu Thiên Tôn bánh bao bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía Càn Không: “Bổn tọa hiện tại muốn gặp A Nê.”

Hơi thở uy hϊếp lan tỏa.

Trực giác nói cho Càn Không biết không thể lừa gạt Tiểu Thiên Tôn.

Hắn lập tức xoay người hạ lệnh với đệ tử: “Mau đến Thiên Hạc Cốc thỉnh Mộ Lê về núi!”

“Đợi đã!” Bạch Cảnh Diệu vội vàng ngăn cản.

Lúc này hẳn Mộ lê đã bỏ mạng, nếu như phát hiện thi thể lưu lại bên trong bí cảnh, sự tình nhất định sẽ bại lộ.

Hắn cũng không có thù hận với Mộ Lê, lừa nàng vào bí cảnh kỳ thật là muốn diệt trừ người đồng hành với nàng, Mạnh Hà Chiếu.

Mấy năm trước, hắn trong một lần giao dịch tông môn gặp Mạnh Hà Chiếu, hai người hợp tác muốn lấy một chút lợi ích từ việc giao dịch, vốn nghĩ hai người trời nam đất bắc, xong chuyện là thôi, không ngờ Mạnh Hà Chiếu lại được đưa tới xung hỉ ở Lăng Vân sơn, còn dùng nhược điểm của hắn vừa đấm vừa xoa để hắn gặp Mộ Lê.

Mối họa này nếu thông qua thí luyện của Lăng Vân sơn không biết sẽ nắm lấy nhược điểm của hắn làm chuyện gì.

Vì để diệt trừ hậu hoạn, Bạch Cảnh Diệu chỉ dẫn cho Mạnh Hà Chiếu và đám Mộ Lê đi đến cây cầu trong bí cảnh chịu chết.

Với hắn mà nói, đám nữ tu sĩ được đưa đến xung hỉ này vốn đem theo ý xấu mà tới đây, là một đám gian tế, chết cũng không đáng tiếc.

Chỉ là hắn không ngờ, Tiểu Thiên Tôn nhanh chóng muốn triệu Mộ Lê về núi đến vậy.

Thí luyện còn đang tiến hành, nếu chỗ nào cũng không thấy thân ảnh Mộ Lê, đường chủ sẽ hoài nghi Mộ Lê xâm nhập bí cảnh, nếu truy tra xuống, có thể giấy không gói được lửa.

“Chuyện gì?” Càn Không nhíu mày nhìn về phía Bạch Cảnh Diệu.

Bạch Cảnh Diệu gật đầu thỉnh mệnh: “Không bằng để đệ tử đi chuyến này coi như là lấy công chuộc tội,còn có thể làm Tiểu Thiên Tôn bớt tức giận.”

Hắn sẽ đến bí cảnh Thiên Hạc Cốc hủy thi diệt tích.

“Được.” Càn Không chân nhân nhắc nhở hắn: “Lấy tu vi của Mộ Lê, nàng hẳn còn đang ở cửa thứ hai, ngươi nhanh chóng đưa nàng về núi.”

__________________________________________

Dưới sự trợ giúp của Khâu Khang, Mộ Lê đã đến cửa thứ sáu.

Đây chính là cửa khảo nghiệm linh lực mạnh yếu, chỉ cần cách không đánh nát kết giới là có thể thông quan.

Đây đối với Khâu Khang chính là đề bài tặng điểm, trước khi động thủ, Mộ Lê còn nhắc hắn phải che giấu thực lực.

Khi đánh nát kết giới, tu sĩ giám sát thí luyện sẽ cảm ứng được, quá mức cường đại sẽ khiến người hoài nghi.

“Đừng lo lắng.” Khâu Khang thấp giọng trả lời: “Ta đã đánh giá xong linh thuẫn kia, có thể khống chế linh lực đánh nát nó một cách khó khăn.”

Mộ Lê giơ ngón tay cái lên: “Ngươi cũng thật đáng tin cậy nha, Khâu đạo trưởng.”

Khâu Khang lâu lắm không được gọi như vậy, cảm thấy thẹn nên giả bộ không nghe thấy, ánh mắt nhìn chằm chằm linh thuẫn nơi xa, vận chuyển linh lực chuẩn bị ra tay.

“Mùi gì vậy? A! A Lê, cổ tay áo ngươi cháy!” Hoài Cẩn là người đầu tiên phát hiện không đúng, lập tức giúp nàng dập tắt ngọn lửa.

“Sao tự nhiên lại có lửa?” Mộ Lê lắc lắc cánh tay, mấy lá bùa trong ống tay áo rơi ra, đã cháy mất một nửa.

Mộ Lê buồn bực nói: “Ta đâu có niệm quyết? Lá bùa sao lại tự cháy?”

“Hẳn là chủ nhân lá bùa cố ý thúc giục.” Phương diện này Khâu Khang hiểu biết hơn nhiều so với đám tiểu tu sĩ, hắn cảnh giác nhắc nhpr: “Người đưa ngươi lá bùa này có khả năng muốn biết ngươi đang ở đâu, hắn cố ý châm lửa để dùng linh lực của mình xác nhận phương vị.”