Chương 7.2

Editor: Arie

Không ngoài dự kiến, Mạnh Hà Chiếu vừa vào cửa liền đi thẳng vào vấn đề chính, nàng ta báo luôn với Mộ Lê: Hiện nay có một người có thể giúp các nàng thông qua thí luyện nhập môn, người này vừa lúc có quan hệ cá nhân với nàng ta.

Người này là thủ tịch đệ tử Minh Phán Đường của Lăng Vân Sơn, Bạch Cảnh Diệu.

Mộ Lê nhớ rõ người này.

Đây là người ngày đó trong noãn các của Tiểu Thiên Tôn thao thao bất tuyệt giảng giải tâm đắc về việc tu luyện.

Bởi vì liên hệ mậu dịch mà Mạnh Hà Chiếu từng cùng Bạch Cảnh Diệu có chút giao tình, cũng hiểu cách làm người của hắn.

Nàng muốn Mộ Lê trao đổi bí quyết dỗ Tiểu Thiên Tôn với lối tắt thông qua thí luyện của Bạch Cảnh Diệu.

Bạch Cảnh Diệu người này bề ngoài chú ý lễ nghĩa liêm sỉ trên thực tế điểm đạo đức rất linh hoạt, nếu hắn không đồng ý thì nhất định cái giá trao đổi chưa làm hắn động lòng.

Các trưởng lão Lăng Vân Sơn biết Bạch Cảnh Diệu phẩm hạnh bất chính nhưng gia hỏa này thật sự rất biết cách làm tiền.

Làm đệ tử của Cung Phụng Đường mười ba năm, Bạch Cảnh Diệu đem Lăng Vân tiên phủ nguyên bản thanh bần trở thành một Thiên cung kim bích huy hoàng, ngay cả hơn hai mươi thành trì của Lăng Vân Sơn cũng trở thành địa giới giàu có và đông đúc nhất.

Công lao này đến từ một đệ tử nhập thất, Bạch Cảnh Diệu, thủ tịch đệ tử dưới trướng Vô Kỵ chân nhân của Cung Phụng Đường.

Nhưng bởi vì tiểu tử này đạp đức không tốt lắm, trưởng lão lo lắng hắn tự trông coi tự trộm nên điều hắn đi Minh Phán Đường để tránh cho hắn tiếp xúc với tiền tài.

Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo lại khó, mặc dù biết Bạch Cảnh Diệu phẩm hạnh bất chính nhưng Lăng Vân Sơn cũng không thể từ bỏ vị thiên tài kiếm tiền này.

Bạch Cảnh Diệu cũng biết điều này nên cũng không hề sợ hãi, lá gan cũng càng ngày càng lớn.

Mạnh Hà Chiếu nắm chắc bảy phần Bạch Cảnh Diệu sẽ đáp ứng giao dịch này.

Hoài Cẩn nghi ngờ: “Người này gian xảo như vậy, chúng ta nói bí mật cho hắn, hắn quay đầu tố giác với trưởng lão thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Mạnh Hà Chiếu phản bác: “Loại này khả năng này rất nhỏ, nếu hắn dùng chúng ta đi tranh công sẽ phải đem bí quyết dỗ dành Tiểu Thiên Tôn chia sẻ với mọi người, hắn cũng không nguyện ý ăn mệt. Huống hồ mấy người chúng ta trong mắt hắn đều là những người có tu vi thấp kém, không dậy nổi sóng gió gì nhưng sau lưng chúng ta lại có Thanh Việt Tông và Thiên Diễn Tông la hai đại thế lực, lấy tính cách của hắn thì rất sẵn lòng bán cho chúng ta ân tình này.”

Mạnh Hà Chiếu cố ý cường điệu “Chúng ta”, ý tứ đương nhiên là nàng ta tới giật dây bắc cầu vì thế nàng ta muốn chính thức nhập bọn, về sau ba người cùng tiến cùng lùi.

Mộ Lê đáp ứng rồi bắt đầu lên kế hoạch.

Bất luận dùng biện pháp gì, ở lại Lăng Vân Sơn nhất định an toàn hơn so với Thanh Việt Tông.

Ban đêm cùng ngày, Mộ Lê theo lời Mạnh Hà Chiếu dặn dò, đúng giờ đi vào một hoa viên trong tiên phủ Đông Nam tìm được một cái đình hóng gió có điêu khắc thụy thú bằng cẩm thạch.

Ban đêm nhưng không hề có ánh trăng, sương mù tràn ngập khắp hoa viên.

Trong đình hóng gió có treo trường minh đăng nhưng khó khắn lắm mới chiếu sáng được hình dáng cột đá cùng bàn ghế.

Xung quanh cực kỳ an tĩnh khiến nhân tâm hoảng hốt.

Mộ Lê không biết Bạch Cảnh Diệu sẽ tới từ phương hướng nào, tay chân nhẹ nhàng đi đến bên cột đá phía bắc nhìn ra xa.

“Ta ở chỗ này, Mộ cô nương.”

Phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nam, Mộ Lê sợ tới mức cả người cứng đờ sau đó đột nhiên xoay người nhưng sau lưng lại không có ai, chỉ có bộ bàn ghế trống rỗng trong đình hóng gió.

“Bạch đạo trưởng?” Mộ Lê theo thanh âm nhìn ngó xung quanh nhưng vẫn như cũ không nhìn thấy bóng người.

“Thỉnh cô nương cúi đầu nhìn về phía khôn vị trên mặt bàn.”

Mộ Lê cúi đầu nhìn về mặt bàn đá.

Khôn vị, hẳn là bát quái đang chỉ về hướng Tây Nam.

Nàng vòng qua bàn đi về phía Tây Nam, lại phát hiện có một con hạc giấy ở phía bên kia.

Con hạc giấy tựa như có thể nhìn thấy nàng, nó không nhúc nhích nhưng vẫn phát ra âm thanh: “Đừng sợ, tại hạ chính là thủ tịch đệ tử của Minh Phán Đường, Bạch Cảnh Diệu. Nhưng với thân phận của ta không thích hợp xuất nhập tiên phủ ban đêm chỉ có thể lấy hạc giấy truyền tin, cô nương có gì ưu phiền cứ nói, không cần ngại.”

Vị sư huynh xảo quyệt này đúng là lên được mặt bàn, vừa nói chuyện đã tỏ ra thân thiết.

Mộ Lê đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý đồ đến.

Bạch Cảnh Diệu thấy nàng không khách sáo cũng nói thẳng không hề cố kỵ, lấy tư chất của Mộ Lê không thể nào thông qua cửa thí luyện thứ hai nhưng hắn biết một loại phương thức thông quan mặc dù phương thức này có chút nguy hiểm.

Mộ Lê tỏ vẻ nguyện nghe kỹ càng.

Bạch Cảnh Diệu cũng không yêu cầu nàng trao đổi bí mật trước, sảng khoái đem phương thức cụ thể nói với nàng.

Hóa ra trong bí cảnh Lăng Vân Sơn có một hẻm núi hẻo lánh, ở giữa có một thang trời có thể vòng qua trạm kiểm soát thí luyện, trực tiếp đến trung tâm bí cảnh.

Nhưng hẻm núi kia có một con cự hổ, nghe đồn 200 năm trước con hổ yêu này trở nên điên điên khùng khùng, thường xuyên tập kích bá tánh vô tội đi qua hẻm núi, vì thế chỗ hoang trời kia liền trở nên hoang phế, không có ai dám đi.

Oán khí của cự yêu bao phủ làng xóm, thôn dân ở đó sống không quá ba năm.

Một trăm năm trước, tứ đại trưởng lão Thừa Tiên Các của Lăng Vân Sơn liên thủ phong ấn nơi này, ngăn cản oán khí lan tràn, sau đó có người lợi dụng nơi đầy oán khí này, lập lên trạm kiểm soát để khảo nghiệm.

Chỗ thang trời quá mức nguy hiểm nên đã bị trưởng lão Lăng Vân Sơn dùng thủ thuật che mắt giấu đi lối vào, mà Bạch Cảnh Diệu vừa hay biết khẩu quyết.

“Ý của đạo quân là, để ta mạo hiểm đi thang trời để vòng qua trạm kiểm soát thí luyện?” Mộ Lê bên ngoài ngây ngốc hỏi, trong lòng thì thức muốn chết.

Nàng đến thí luyện còn không qua, chẳng lẽ có thể đánh bại mãnh hổ để đến thang trời?

Đây không phải là bảo nàng đi tặng đầu ngươi sao, không hổ là tên gian thương họ Bạch nức tiếng gần xa.

Bạch Cảnh Diệu đương nhiên đoán được nàng nghĩ như vậy liền lập tức giải thích: “Cự yêu kia tuy rằng hung ác tàn bạo nhưng mười năm tới nó sẽ tiến vào thời kỳ ngủ say, ta đã cho gần 30 người xem qua, cự yêu lần nào cũng không tỉnh. Dù sao trăm năm không có người đi quá lãnh địa nên nó không xác định liệu có con mồi đến đây hay không vì thế ta mới nói có chín phần thành công, thực tế đây là chỗ cực kỳ an toàn để thông qua. Lăng Vân Sơn cũng không có quy định không cho đi qua lỗi tắt này, chỉ xem ngươi có dũng khí này hay không.”

Mộ Lê: “……”