Chương 17: Bé mèo con x Ảnh đế hắc hóa (17)

Edit: Thùy Linh

Tiệc sinh nhật vẫn còn đang diễn ra, Lâm Hoặc không thích ứng được những trường hợp như thế này, chỉ biết cúi đầu vuốt mèo.

"Hân Hân đâu?"

Cốc Tiểu Hoa mở một mắt, liền nhìn thấy vẻ mặt vẻ giận dữ của Tống Trạch Trình, bên người hắn còn có con mèo Maine kia đi theo.

Lâm Hoặc nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Không biết."

Anh thật sự không biết, hai người ở trước căn nhà trồng hoa thì tách ra.

Tống Trạch Trình đè thấp giọng, tay nắm chặt cố gắng khống chế cơn giận của chính mình: "Anh đừng giả vờ hồ đồ, tôi thấy cô ấy chạy theo anh ra ngoài."

Lâm Hoặc cười lạnh: "Bạn gái mình bản thân không trông coi tốt, còn tới tìm tôi đòi người? Tống tổng, anh không tránh khỏi cũng quá buồn cười."

Tích --

【Độ Hắc Hóa tăng lên 1 điểm. 】

Cốc Tiểu Hoa nghe được hệ thống nhắc nhở sửng sốt một chút, không kiên nhẫn nhìn Tống Trạch Trình, cực kỳ muốn cào một móng vuốt lên người hắn ta, người này nếu không phải có giá trị hào quang trên người, không biết chừng đã sớm trở thành pháo hôi.

Cô mới vừa tính toán nên ra móng vuốt khi nào thì chú ý tới mèo Maine bên cạnh......một bộ dáng xao động bất an, rất rõ ràng là đã chịu ảnh hưởng từ cảm xúc của chủ nhân.

Cốc Tiểu Hoa giật giật lỗ tai, lại tiếp tục nằm sấp xuống khuỷu tay Lâm Hoặc, xem ra cô không cần tự mình động móng vuốt.

"Anh!"

Tống Trạch Trình chung quy vẫn còn trẻ tuổi xốc nổi, liên quan đến người mình thích, càng thiếu kiên nhẫn, cũng không quan tâm đến trường hợp, liền muốn túm Lâm Hoặc từ trên ghế lên.

Lâm Hoặc theo bản năng hai chân đạp trên đất, trượt lui ra phía sau, kéo theo ghế dựa ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Các tân khách nháy mắt yên tĩnh lại, đồng loạt nhìn về phía bên này.

Không khí đại sảnh đột nhiên trầm mặc, mang theo từng tia căng thẳng.

Lâm Hoặc vững vàng ngồi trên ghế, cúi đầu trấn an Cốc Tiểu Hoa.

Tống Trạch Trình sửng sốt một chút, tay hắn ta còn chưa thu lại từ giữa không trung, vẫn duy trì trạng thái túm người.

"Xảy ra chuyện gì?"

Đổng tổng từ trong đám tân khách đi ra, phía sau hắn còn có Đổng Châu Châu mặt đầy không vui đi theo, Garfield không biết cũng đã trở lại từ khi nào, bị nàng ôm trong ngực.

Cốc Tiểu Hoa vẫy vẫy móng vuốt với nàng, tiểu cô nương nháy mắt mặt mày hớn hở, kéo móng vuốt nhỏ của Garfield lay lay hai cái, coi như đáp lại.

Tống Trạch Trình vội vàng thu hồi tay, sửa sang lại quần áo, thay chức nghiệp khách sáo mỉm cười, biến thành trạng thái tinh anh: "Đổng bá bá, ngại quá, cháu cùng bạn đùa giỡn thôi."

Lâm Hoặc thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm hắn ta, vẻ mặt tôi xem anh làm sao nói bậy.

Đổng tổng liếc Lâm Hoặc một cái, ngay sau đó cười nói với Tống Trạch Trình: "Ha ha ha, tiểu Tống đúng không, ta và cha cháu cũng là bạn nhiều năm, người trẻ tuổi các cháu thật là sinh lực mười phần."

"Bạn cháu lần đầu tiên tham gia yến hội, khó tránh khỏi có hơi khẩn trương." Tống Trạch Trình tiếp tục nói.

Đây là muốn đem nồi toàn bộ úp trên người mình?

Lâm Hoặc vừa định nói chuyện, trên miệng đã bị một cái móng vuốt lông xù xù che lại.

Anh sửng sốt một chút, ánh mắt hướng xuống. Tiểu Tra Miêu không biết đã đứng lên lúc nào, hoàn toàn ghé vào trên ngực anh, một cái móng vuốt nhỏ che lại miệng mình, quay đầu nhìn về phía Tống Trạch Trình, con ngươi màu lam tràn ngập ý cười.

Nhìn thế nào cũng giống như là đang chờ xem chuyện cười.

Anh nhìn theo tầm mắt mèo, chú ý tới mèo Maine bên người Tống Trạch Trình đã dựng thẳng lông, lỗ tai kéo căng thành tai máy bay, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ.

Lâm Hoặc hạ mi, vẻ mặt so với Cốc Tiểu Hoa giống nhau như đúc, người quen thuộc với mèo có lẽ đều biết, mèo Maine đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Tống thị tuy rằng không tồi, nhưng mà so với Đổng thị, quả thực khác nhau như trời với đất.

So với tranh đấu cùng Lâm Hoặc, Tống Trạch Trình đương nhiên cảm thấy tạo quan hệ tốt cùng Đổng thị càng quan trọng hơn.

Hắn ta nho nhã lễ độ cười nói với Đổng tổng: "Cháu biết Châu Châu thích mèo, này không hôm nay tới, cố ý mang theo một con mèo cho nàng."

Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người mèo Maine.

Con mèo cảnh giác nhìn chung quanh, thần kinh vốn dĩ nhỏ bé yếu ớt càng thêm mẫn cảm.

Tống Trạch Trình cũng không hiểu những thứ này, chỉ lo hiến bảo.

Mắt thấy hắn ta duỗi tay muốn ôm mèo Maine, Đổng Châu Châu hô một tiếng: "Dừng tay!"

Đáng tiếc nàng nói quá muộn, mèo Maine duỗi tay chính là một móng vuốt, trực tiếp cào trên tay Tống Trạch Trình, móng vuốt mèo trưởng thành đã lớn, mu bàn tay hắn ta nháy mắt đổ máu.

Trong đám tân khách có người nhát gan, đã thét ra tiếng chói tai.

Mèo Maine nhanh chóng lui về phía sau, cong thân mình phòng bị nhìn hắn ta.

Mấy con mèo trong đại sảnh đã chịu cảm nhiễm, cảm xúc đều bắt đầu xuất hiện dao động.

Yến hội ngay lập tức loạn thành một đoàn.

"Đổng bá bá, nó ngày thường không phải như thế......"

Tống Trạch Trình không rảnh lo trên tay miệng vết thương, hoảng loạn giải thích nói.

Đổng tổng sắc mặt không tốt: "Tiểu Tống, nếu cháu không hiểu mèo, một mình cháu tới tham gia tiệc sinh nhật Châu Châu, ta cũng hoan nghênh, nhưng mà hiện tại cháu làm ra như vậy, là có ý gì?"

"Không phải......"

"A!"

Một tiếng thét chói tai cắt ngang lời giải thích của hắn ta.

Trước mặt Tống Trạch Trình thoáng qua một cái bóng, mèo Maine bị kí©h thí©ɧ, trực tiếp nhào tới Garfield trong ngực Đổng Châu Châu.

Động tác của nó quá nhanh, người ở đây ai cũng không phản ứng kịp, chỉ nghe được tiếng thét chói tai của Đổng Châu Châu và âm thanh hoảng loạn của Đổng tổng: " Châu Châu! Mau buông tiểu Phi ra!"

Đổng Châu Châu bị dọa phản ứng không kịp, gắt gao ôm Garfield run bần bật, trơ mắt nhìn mèo Maine càng ngày càng gần cuối cùng ở giữa không trung rớt thẳng xuống, trên đầu của nó còn có một cái chân lớn như bàn tay của búp bê vải nhỏ.

Cốc Tiểu Hoa giẫm lên đầu con mèo Maine, thấy nó còn muốn lộn xộn, một móng vuốt chụp ở trên mặt nó, mèo Maine tru lên một tiếng, nháy mắt yên tĩnh lại.

Mèo chung quanh vốn đang hơi ngo ngoe rục rịch thấy thế, yếu ớt kêu một tiếng, đều an phận không ít.

Tuy rằng chúng nó không biết mèo con tại sao có thể dẫm trên đầu con mèo lớn, nhưng mà có thể cảm giác được hơi thở nguy hiểm quanh thân mèo con.

Cha con Đổng Châu Châu còn chưa hoàn hồn.

Garfield nước mắt co thành một đoàn, cảm kích nhìn Cốc Tiểu Hoa: "Meo ~"

"Tiểu Hoa!"

Lâm Hoặc sốt ruột đứng lên, tốc độ mèo con quá nhanh, đợi lúc anh phản ứng lại, mèo Maine đã bị đè xuống nóng nảy.

Cốc Tiểu Hoa đè nặng đầu mèo Maine, quay đầu lại nhìn anh, giống như là một việc nhỏ không đáng kể.

Lâm Hoặc đối diện con ngươi màu lam kia, nháy mắt bình tĩnh lại, anh vội vàng kéo người phục vụ bên cạnh lại: "L*иg nhốt mèo!"

Người phục vụ sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu, rất nhiều khách khứa đều mang theo l*иg nhốt mèo, nhất trí gửi lại bên cạnh, động tác hắn rất nhanh, không bao lâu liền đem l*иg của con mèo Maine lại đây.

Lâm Hoặc chậm rãi tới gần, ôn hòa trấn an mèo Maine, Cốc Tiểu Hoa từ trên người nó nhảy xuống trong nháy mắt, anh phối hợp ăn ý đem mèo ôm vào l*иg sắt.

Người chung quanh rối rít thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Hoặc đem l*иg mèo đưa cho Tống Trạch Trình: "Coi chừng nó."

Tống Trạch Trình sắc mặt không tốt nhận lấy, Maine ở trên tay hắn ta lại bắt đầu nôn nóng.

Đổng tổng đem Đổng Châu Châu bảo vệ phía sau: "Tiểu Tống, con mèo trạng thái không tốt, không bằng đêm nay cháu về trước đi, chờ ngày nào đó lại tụ họp."

Tống Trạch Trình trong lòng một lộp bộp, biết hợp tác mình cùng Đổng thị xem như ngâm nước nóng, hắn nén lại tức giận: "Đã cho ngài thêm phiền toái."

Nói xong liền xoay người đi.

Các tân khách nghị luận sôi nổi, có người nhỏ giọng trào phúng.

"Cái này nên gọi là gì, vác đá nện vào chân mình?"

"Ha hả, không hiểu lại giả vờ hiểu, lật thuyền chứ."

"Ta nói tiểu Tống tổng không nên dây vào tiểu minh tinh kia, còn bạn bè? Ai tin."

"Chậc chậc, hồng nhan họa thủy chứ, ngươi không hiểu, tiểu Tống tổng vừa thấy chính là người có cá tính."

"Ta thấy là ngốc nghếch đi, lão Tống cuối cùng gặp phải khó khăn, vốn dĩ lấy giao tình của hắn, hoàn toàn có thể được Đổng tổng giúp đỡ, hiện tại...... khó mà nói lắm."

Tống Trạch Trình nghiến răng, gân xanh trên trán đều nổi lên, hắn bước đi nhanh hơn, ở cửa vừa lúc đυ.ng phải Lý Khuynh Hân đang thất hồn lạc phách.

Ánh mắt hắn lạnh như băng liếc cô ta một cái, bước nhanh rời đi.

Lý Khuynh Hân sửng sốt, quay đầu thấy Lâm Hoặc bị mọi người vây quanh, con số trên đầu tiếp tục tăng lên, cô ta rất muốn tiến lên, nhưng mà đêm nay ai cũng biết cô ta là bạn gái Tống Trạch Trình, đi lên sẽ chỉ bị châm chọc mỉa mai.

Cô ta khẽ cắn môi, tương lai còn dài!

Lý Khuynh Hân nhìn bóng dáng Tống Trạch Trình đi xa, hoảng loạn đuổi theo, nhu nhu nhược nhược nói: "Tống tổng, anh làm sao vậy? Đợi em!"

Lâm Hoặc nhận được cảm ơn của mọi người, đặc biệt là Đổng tổng cùng Đổng Châu Châu.

"Tiểu Lâm lần này thật là cảm ơn ngươi." Đổng tổng cười tủm tỉm nói.

"Đều là công lao của Tiểu Hoa."

Lâm Hoặc đem Cốc Tiểu Hoa kiểm tra trên dưới một lần, thấy không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm, anh nghi hoặc xoa bóp móng vuốt nàng, Tiểu Tra Miêu nhà mình...... Lợi hại như vậy sao?

Đổng Châu Châu ở một bên ánh mắt hưng phấn chợt lóe: "Tiểu Hoa thật là lợi hại!"

Lâm Hoặc nghe được nàng khen Tiểu Tra Miêu nhà mình, cũng nhịn không được cười cười.

Cốc Tiểu Hoa ngượng ngùng quay đầu sang một bên, cô không chỉ có linh hồn là người trưởng thành, bên ngoài còn có "Sức lực lớn như trâu", luôn cảm thấy có hơi ức hϊếp con mèo......

"Cũng không có gì, em ấy từ nhỏ đã đánh nhau." Lâm Hoặc bất đắc dĩ nói.

"Tốt nha, tiểu Phi nhà chúng ta lá gan quá nhỏ......" Đổng Châu Châu mếu máo.

Lâm Hoặc cùng Đổng Châu Châu đang trao đổi kinh nghiệm nuôi mèo, hoặc nói là đại hội phun tào về mèo nhà mình.

Đổng tổng đột nhiên lên tiếng nói: "Tôn đạo, ngươi ở đâu?"

Hắn vừa dứt lời, một nam nhân để ria mép liền chạy tới, trong miệng còn nhét bánh kem, nịnh nọt cười nói: "Đây đây."

Lâm Hoặc sửng sốt một chút, người này anh biết, Tôn Thanh, đạo diễn chế tác nổi tiếng trong giới nghệ thuật, không nghĩ tới hắn cũng ở đây.

Đổng tổng vỗ vỗ bả vai Tôn Thanh: "Giới thiệu cho ngươi một người, Tiểu Lâm, cũng là người trong giới."

Người ở đây còn ai không phải là người tinh ranh chứ, lời này thốt ra, bọn họ đã biết, Đổng tổng là định nâng đỡ Lâm Hoặc, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút chua, nhưng suy nghĩ chút lại bình thường trở lại, rốt cuộc không phải ai cũng có một con búp bê vải mập mạp can đảm như vậy.

Tôn Thanh lập tức hiểu ý, hắn xoa xoa miệng, cười tủm tỉm đưa ra danh thϊếp: "Ngưỡng mộ đã lâu, Tiểu Lâm a, ta đây vừa hay đang có một chương trình tạp kĩ về thú cưng, ngươi xem, có hứng thú hay không?"

Lâm Hoặc: Trực tiếp như vậy?

Anh cúi đầu nhìn vẻ mặt hài lòng của búp bê vải mập mạp, chẳng lẽ thật sự giống như Vương ca nói,TiểuTra Miêu là thiện tài đồng tử* chuyển thế?

[Thiện Tài đồng tử (善财童子) nhân vật chính trong Phẩm Nhập Pháp Giới trong kinh Hoa Nghiêm, xuất hiện trong Phật giáo, Đạo giáo và những câu chuyện dân gian, hầu hết được miêu tả cùng với Long Nữ như là một tiểu đồng hầu cận của Bồ tát Quán Thế m]