Chương 18: Bé mèo con x Ảnh đế hắc hóa (18)

Edit: Thùy Linh

Beta:

======================================

Lâm Hoặc cuối cùng vẫn là dưới sự thuyết phục của con gái Đổng tổng đã tiếp nhận chương trình tạp kỹ về thú cưng kia.

Khi bữa tiệc kết thúc, Tôn Thanh nói rằng sẽ liên lạc trong thời gian ngắn.

Lâm Hoặc ngược lại cũng không cảm thấy đối phương đang gạt mình, dù sao sau lưng vẫn có Đổng tổng đang thúc giục.

Chẳng qua hắn rất hoài nghi chương trình tạp kỹ kia là do Tôn Thanh tự mình bịa ra, sẽ phải mất một chút thời gian để lên kế hoạch...

Vòng tròn không lớn, cho dù là yến tiệc riêng, chuyện xảy ra bên trong cũng rất nhanh lan tràn.

Anh trở lại phim trường " Nhiệm vụ nguy hiểm" và được đối xử nhiệt tình hơn

Đồng thời được đối xử nhiệt tình còn có Cốc Tiểu Hoa, dường như là một sự tìm kiếm vận may.

Hàng ngày việc làm đầu tiên của đoàn phim là đưa cho những con rối mặt béo.

Từ ban đầu chỉ là phù hộ bộ phim đại hot, từ từ có nguyện vọng cá nhân, gì mà một đêm trở lên giàu có,

Cốc Tiểu Hoa bị làm phiền đến mức cô mỗi ngày chỉ muốn xù lông. Lâm Hoặc đau lòng cô, nhưng cũng không tiện nói bất cứ điều gì, dù sao đoàn phim cũng không làm điều gì quá đáng cả, họ chỉ là nói với mèo con mà thôi.

Anh bất đắc dĩ an ủi tiểu Tra Miêu nhà mình, âm thầm lấy đồ ăn người khác đưa để lấy lòng cô.

"Nhiệm vụ nguy hiểm" là một bộ phim điện ảnh trinh thám, khu S thị xảy ra vụ án gϊếŧ người liên hoàn, thủ pháp gϊếŧ người của tội phạm rất kín đáo, cảnh sát liên tục bị bị ngắt quãng, một chút đầu mối cũng không tra ra được.

Dưới tình huống này, hung thủ ngày càng phách lối, sau đó mỗi lần gϊếŧ người đều sẽ thông báo trước, nam chủ là nhân tài đặc biệt, trở thành một trong những cảnh sát điều tra vụ án này, nữ chính chính là mục tiêu kế tiếp của tội phạm.

Lâm Hoặc vào vai tên tội phạm gϊếŧ người , trong bộ phim,hắn cũng đồng thời là một thư ký nhỏ nhoi đần độn, chỉ có khi gây án mới thể hiện ra một bộ mặt khác.

Toàn bộ kịch bản đan xen vào nhau ngược lại có một chút tuyệt diệu.

Phim đã đi đến giai đoạn giữa, tên sát nhân cũng dần dần lộ diện.

Hôm nay chính là một cuộc truy đuổi trong mật thất.

Lâm Hoặc đóng vai sát nhân, có vô số địa điểm giấu xác, phần lớn đều là kiến trúc bỏ hoang.

Cảnh này chính là một địa điểm trong số đó- một tòa chung cư bỏ hoang bị phát hiện, nam chủ cải trang thành một kẻ lang thang bước vào do nhầm lẫn chuẩn bị điều tra.

Tuy nhiên hắn không biết rằng Lâm Hoặc sớm đã biết trước khuôn mặt thật của hắn, thư ký nhỏ này nắm giữ rất nhiều tin tức của vụ án. Vì vậy trước khi nam chính phát hiện đã bố trti sphucj kích.

Lâm Hoặc cả người thường phục màu đen, ngay cả mũ cũng đen, mũ đội lên đầu, tóc xoăn nhẹ che đi ánh mắt anh, trên khuôn mặt trắng bệch như bị bệnh còn mang theo vệt máu đỏ nâu.

Cả người anh cũng ẩn núp trong bóng tối, ánh trăng chiếu đến, con dao trên tay phát ra ánh sáng bàng bạc lạnh lẽo, giống như một con báo săn mồi, lặng yên quan sát nhất cử nhất động của nam chính.

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, đầu lưỡi lướt qua khóe miệng, phát ra ý cười âm trầm quái dị: " Lần này là do mày tìm đến cửa trước."

Cả người âm u bệnh hoạn.

"Cut!" Lưu Sưởng kích động vỗ đùi "Qua qua, rất tốt!"

Ánh đèn trong phòng sáng choang, nhân viên xung quanh hồi tưởng lại một màn vừa rồi cũng không nhịn được nổi da gà.

Âm lãnh tan đi, khôi phục lại bộ dáng ôn hòa, hắn nói tiếng cảm ơn với nhân viên rồi quay đầu đi tới góc Cốc Tiểu Hoa, bước chân nhanh nhẹn có thể nhìn ra tâm tình không tệ.

Đạo diễn Lưu Sưởng mặc dù là người mới, nhưng được đào tạo chuyên nghiệp, hơn nữa nhìn người cũng rất chuẩn xác.

Nam nữ chủ cũng chỉ là diễn viên nhỏ không tên tuổi, nhưng kỹ thuật diễn tốt lại chuyên nghiệp, người cũng khiêm tốn, Lâm Hoặc ở đoàn phim trái lại tương đối vui vẻ.

Chỉ có điều...

"Lâm Hoặc, hôm nay em làm chút bữa trưa, anh có muốn thử một chút không?"

Lý Khuynh Hân cầm một hộp cơm trưa nhỏ trong tay, ló đầu ra khỏi cửa cười híp mắt.

Cô ta vốn dĩ cũng không tệ, cố gắng luyện tập cho nụ cười trở nên ngọt ngào hơn.

Nhân viên đoàn phim bỗng nhiên im lặng, đồng loạt nhìn về phía Lâm Mặc, tận mắt thấy hắn từ mỉm cười biến thành lạnh nhạt.

Cảnh tượng này đã diễn ra rất nhiều ngày, ban đầu còn có người tới dỗ, dù sao cũng là tổ hợp trai xinh gái đẹp, nhưng sau khi bọn họ phát hiện thái độ của Lâm Hoặc, liền trầm mặc khác thường.

Lâm Hoặc này ban đầu thấy không dễ tiếp xúc, nhưng thời gian lâu sẽ phát hiện ra, hắn chỉ là không thích chủ động nói chuyện, làm người vẫn rất ôn hòa, hiếm khi xuất hiện tình huống lạnh mặt với người khác.

Lâm Hoặc ôm Cốc Tiểu Hoa, cũng không thèm nhìn Lý Khuynh Hân, trực tiếp đi về phía Lưu Sướиɠ: "Đạo diễn Lưu, ta chuẩn bị tốt rồi, có thể quay cảnh tiếp theo."

Lưu Sưởng nhìn cơm hộp trong tay, lại nhìn ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình của Lý Khuynh Hân, hắn yếu ớt đem cơm hộp trong tay giơ lên: "Hay là chúng ta ăn cơm trước đi?"

Lâm Hoặc sửng sốt một chút, xấu hổ gãi gãi đầu: "Thực xin lỗi đạo diễn Lưu, ta..."

Lời còn chưa nói xong, Lý Khuynh Hân liền đi tới, cười ngọt ngào nói: "Đạo diễn Lưu đừng để ý, Lâm Hoặc làm việc quá nghiêm túc, chính hắn cũng quên ăn cơm, còn lôi kéo ngài cũng như vậy."

Ngay sau đó lại mang bộ dáng đáng yêu nhìn sang Lâm Hoặc: "Anh ý, quá không chú ý đến bản thân."

Lưu Sưởng toàn thân run rẩy, lập tức xua tay nói không có gì, hắn lui về sau hai bước, rời đi trung tâm gió lốc, từ từ đi đến trong góc, ngồi xổm xuống bưng cơm hộp, hí hửng bắt đầu xem kịch!

Lâm Hoặc cau mày.

Cốc Tiểu Hoa mặt đầy ghét bỏ nhếch khóe miệng, lộ ra một chiếc răng nhỏ nhòn nhọn, nhỏ giọng trách một tiếng.

Cô thật đúng là đã xem thường Lý Khuynh Hân, yến tiệc cũng đã kết thúc từ bao giờ, cô ta không quản mưa gió tìm các loại lý do tới tìm Lâm Hoặc, cho dù cả quá trình Lâm Hoặc đều lạnh mặt, cũng không cũng không làm giảm sự tích cực của cô ta.

Lý Khuynh Hân ánh mắt sáng quắc nhìn Lâm Hoặc, con số trên đầu hắn lại tăng lên rất nhiều, Tống Trạch Trình hoàn toàn đã dừng lại ở phía sau.

Cô ta cũng không thèm để ý thái độ lãnh đạm của Lâm Hoặc, không nói đến xương càng khó gặm lại càng có tư vị.

Mà Lâm Hoặc tức giận đối với nàng chẳng phải chứng minh rằng hắn còn để ý tới chính mình sao? Chỉ cần chứng minh mình cùng Tống Trạch Trình không có quan hệ gì, khi hắn nguôi giận tự nhiên sẽ càng thân thiết hơn đối với mình.

Ý nghĩ này, cô ta rất tin tưởng.

"Đây là lần đầu tiên em xuống bếp, cũng không biết hương vị như thế nào."

Lý Khuynh Hân thẹn thùng nói thấp giọng, cô ta đem hộp cơm nhỏ mở ra, bên trong bày sandwich đơn giản, mơ hồ có thể nhìn thấy trứng gà, chân giò hun khói cùng với rau xà lách.

Cốc Tiểu Hoa ghét bỏ bĩu môi, này cũng gọi là vào bếp?

Lý Khuynh Hân cảm nhận được ánh mắt của cô, nhấp môi không nói lời nào, nghiêng người đi tránh ánh mắt cô, con mèo này thật quỷ dị, con số trên đầu nàng vậy mà cũng tăng lên!

Lâm Hoặc có chút không kiên nhẫn, hắn hạ giọng: "Lý Khuynh Hân tôi nói quá nhiều rồi, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, bạn bè phải có giới hạn cô hiểu không?"

Gương mặt Lý Khuynh Hân thoáng cái tái xanh, hốc mắt cũng đỏ lên theo, nàng lắp bắp giải thích: "Xin, xin lỗi, em nghĩ cái này chỉ là hành động bình thường của bạn bè, không nghĩ tới sẽ làm anh phiền lòng."

Người của đoàn làm phim đều nhịn không được vừa ăn cơm vừa lắc đầu, xem kịch xem đến có tư vị, đều nói Lâm Hoặc tàn nhẫn, nhìn cô gái nhỏ đối diện.

"Lâm Hoặc, người ta khóc rồi, cậu cũng đừng hung dữ như vậy chứ."

Có người nhịn không được nói nhỏ.

Lý Khuynh Hân nghe vậy nhanh chóng cúi đầu dùng sức lau mắt: "Không, không có, em không có khóc."

Cốc Tiểu Hoa thậm chí muốn vỗ tay cho nàng, xem kỹ thuật diễn này, ra mắt được cái giải người mới cũng dư dả!

Cô ta ngẩng đầu, đôi mắt có chút sưng đỏ, nhưng vẫn như cũ cười lộ ra một chút kiên cường, lấy ra một cái sandwich đưa cho Lâm Hoặc, "Anh nếm thử xem, coi như là tấm lòng của bạn bè bình thường."

Cốc Tiểu Hoa có thể cảm nhận được tâm tình bực bội của Lâm Hoặc, cô đồng tình nhìn Lý Khuynh Hân, nếu là người khác có lẽ đã ăn bộ dáng bạch liên hoa này, nhưng Lâm Hoặc...... vừa thẳng thắn vừa cứng nhắc.

Quả nhiên giây tiếp theo liền nghe thấy Lâm Hoặc lạnh lùng nói: " Không cần, đoàn phim có cơm hộp."

Cốc Tiểu Hoa trông thấy nước mắt Lý Khuynh Hân rơi tí tách, cô nhàm chán ngáp một cái, cốt truyện quá giống kịch bản, không thú vị.

Kết quả nàng vừa há miệng một nửa đã bị đồ vật phản quang ở phía sau cánh cửa khép hờ làm lóa mắt.

Nàng sửng sốt một chút rồi nhanh chóng phản ứng lại, thầm nghĩ một tiếng không ổn.

Cốc Tiểu Hoa đứng lên theo bản năng, muốn đem mặt Lâm Hoặc xoay đến hướng kia, nhắc nhở có người chụp lén.

Kết quả động tác của cô vừa nhanh vừa lớn, không cẩn thận va phải sandwich trong tay Lý Khuynh Hân, thân thể ngiêng lệch đi, một móng vuốt chụp trên mặt Lâm Hoặc.

......

Toàn trường đều chết lặng.

Có người cơm cũng đã quên nuốt.

Lâm Hoặc cùng Cốc Tiểu Hoa mắt to trừng mắt nhỏ, có thể nhìn thấy đối phương trong ánh mắt khϊếp sợ.

"A a a, gương mặt nam hai đẹp trai của ta a!"

Lưu Sướиɠ vung chiếc đũa, đứng lên chạy tới bên người Lâm Hoặc, chuyên viên trang điểm theo bản năng đuổi đến.

Bọn họ vây quanh người Lâm Hoặc: "Thế nào? Phá tướng sao?"

Lâm Hoặc lấy lại tinh thần, sờ sờ gương mặt mình, bất đắc dĩ cười cười, "Chỉ là vệt đỏ, không chảy máu, một lát liền biến mất."

Lưu Sướиɠ lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.

Lâm Hoặc cúi đầu, nhìn búp bê vải trong lòng còn đang cứng đờ giơ móng vuốt, thân mình nho nhỏ có chút run rẩy, một bộ dáng ta làm sao lại làm ra việc này.

Hắn có hơi muốn cười, vừa định mở miệng an ủi Tiểu Tra Miêu, Lý Khuynh Hân đột nhiên hoang mang rối loạn bước đến, hắn theo bản năng lui về phía sau một bước.

"Bảo trì khoảng cách."

Lý Khuynh Hân phảng phất không nghe thấy, sốt ruột nói: " Lâm Hoặc anh vẫn là đi tiêu độc đi, móng vuốt mèo đều rất bẩn,lại bị lây nhiễm thì không hay."

Lâm Hoặc nhíu mi, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, giơ móng vuốt Cốc Tiểu Hoa, lộ ra đệm thịt trắng trẻo: "Thứ nhất,

móng vuốt Tiểu Hoa rất sạch sẽ, tôi cũng không bị thương."

"Thứ hai, Lý Khuynh Hân, Lý tiểu thư, Tiểu Hoa hôm nay khác thường như vậy, tôi nghĩ đại khái là do cô, cô không phải lần đầu tiên làm trò nói bậy trước mặt nàng, nếu cô thật sự quan tâm tôi, không muốn tôi bị mèo cào bị thương, vãn nên ít cùng tôi thấy mặt đi"

Cốc Tiểu Hoa lấy lại tinh thần, khϊếp sợ nhìn hắn.

Làm sao cô lại thấy trên đầu mình có thêm một chiếc nồi đâu? Cô mới không phải con mèo như vậy!