Chương 35.1

Vì phòng ngừa ông chủ tiệm thông báo tin tức, Thẩm Tiêu để lại một người ở đây canh chừng.

Người lưu lại là người nhỏ tuổi nhất trong số bọn họ, năm nay vẫn chưa tới hai mươi lăm tuổi. Lúc trước ở trong bộ đội làm người thông báo thông tin, sau lại bởi vì tâm lí xuất hiện vấn đề mà không thể không xuất ngũ sớm, chỉ số sức mạnh không cao nhưng đối phó với ông chủ tiệm như vậy vẫn dư sức.

Cùng lưu lại còn có mẹ của Phương Tư Nhã, bọn họ đi lên dù sao cũng là vì cứu người, trong khoảng thời gian này mẹ của Phương Tư Nhã đã gầy đến mất dáng, đi theo lên núi không nói thể lực có theo kịp hay không, nếu thật sự tìm được Phương Tư Nhã, cảm xúc quá mức mà kích động té xỉu hoặc là đột ngột phát sinh ra việc ngoài ý muốn, khẳng định là không giúp được gì, làm không tốt còn có thể gây cản trở.

Hiện tại mỗi phút mỗi giây đều là thời gian trân quý vô cùng để cứu viện, dựa theo kế hoạch của Thẩm Tiêu bọn họ. Nếu như có thể thừa dịp tình hình đêm khuya không làm kinh động đến thôn dân địa phương trên diện rộng, tìm được người, đồng thời suốt đêm dẫn người đi, như vậy là tốt nhất.

Một khi kinh động đến thôn dân địa phương, sẽ bị toàn thôn thậm chí là người của thôn lân cận tới giúp đỡ, như vậy vô cùng nguy hiểm, không nói cứu người, chỉ nói có thể sống sót đi ra hay không cũng là vấn đề.

Mẹ của Phương Tư Nhã tuy rằng sốt ruột và nhung nhớ, nhưng cũng không phải là không nghe người khác khuyên bảo. Bà hiểu được trạng thái bây giờ của chính, mình miễn cưỡng đi lên theo cũng chẳng qua là làm chậm trễ thời gian tìm kiếm con gái, cho nên sau khi Thẩm Tiêu đưa ra vấn đề này, không do dự nhiều mà liền gật đầu đồng ý.

Trước khi bọn họ Lâm lên núi, mẹ Phương gọi Thẩm Tiêu lại.

“Cậu có thể cho tôi một món vũ khí không?” Ân thanh của mẹ Phương bởi vì ngủ và ưu tư lo lắng một thời gian dài mà có chút suy yếu, nhưng mang theo một loại kiên định không cho cự tuyệt.

Thẩm Tiêu nhìn thấy người phụ nữ suy nhược trước mặt, khuôn mặt của bà gầy có chút mất dáng, dưới mí mắt là quầng thâm dầy đặt, nhưng trong đôi đen kia lại không có chút do dự nào, tràn đầy hận ý sâu đậm.

Đối mặt mẹ Phương như vậy, Thẩm Tiêu không nói gì, từ trên xe cầm một cây dùi điện màu đen, đặt vào tay mẹ của Phương Tư Nhã, nói: “Lục Minh Viễn sẽ chỉ bác dùng như thế nào.”

Lục Minh Viễn chính là cậu thanh niên được Thẩm Tiêu lưu lại chỗ này canh chừng chủ tiệm, lúc thấy Thẩm Tiêu nhìn sang lập tức gật đầu. Sau khi Thẩm Tiêu thấp giọng dặn dò Lục Minh Viễn hai câu, lúc này mới rời đi cửa hàng bán lẻ biến mất trong bóng đê,.

——

Núi Ngũ Liên không cao, nhưng là đỉnh núi lại vô cùng dốc, điểm khác biệt với các khu du lịch nổi tiếng chính là vì nơi này ở huyện T nghèo khó lại xa xôi, căn bản không người nào nguyện ý đến nơi đây khai phá cái gì, ngay cả đường thông lên núi cũng đều là đường đất do thôn dân trên núi tự mình sửa.

Không có bất cứ biện pháp an toàn nào, cũng không có vòng hộ để phòng vệ cái gì, chỉ có hơi sơ suất là có thể rơi xuống xuống vách đá thẳng đứng.

Hiện giờ thời tiết đã vào thu, nhiệt độ trong núi so với bên ngoài càng rét lạnh hơn, may mắn lúc trước Thẩm Tiêu bọn họ cũng đã cân nhắc đến vấn đề này, sớm đã chuẩn bị kỹ càng, hơn nữa tố chất thân thể của người tới lần này đều không tệ, ngược lại cũng không đến mức quá khó khăn.

Lựa chọn lên núi vào ban đêm, chỗ tốt là cố gắng hết sức không kinh động thôn dân trong thôn, chỗ xấu lại là đường núi chưa khai thác nên vô cùng khó đi, hơi sơ suất thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng cũng may, đoàn người Thẩm Tiêu đều đã từng đi lính, vô luận là thân thủ hay là kinh nghiệm đều có, đối với hoàn cảnh như vậy, thích ứng cũng tính là tốt. nhất là có Thẩm Tiêu ở phía trước mở đường. Lần trước lúc ra ngoài thi hành nhiệm vụ, tình huống so với cái này càng ác liệt hơn gấp trăm lần anh cũng đều đã gặp, mặc dù cái thân thể bây giờ không bằng lúc trước, nhưng kinh nghiệm và kỹ năng vẫn còn.

Bọn họ là mười một giờ rưỡi bắt đầu lên núi, rạng sáng một giờ năm mươi đã tới thôn làng đầu tiên nằm ở giữa sườn núi, theo lời của ông chủ tiệm vừa rồi thì biết được, Vương Gia thôn tổng cộng có hơn năm mươi người, thanh niên khỏe mạnh có chừng hai mươi người, là thôn có dân cư ít nhất trên núi Ngũ Liên.

Nhưng người ít lại không có nghĩa là có thể phớt lờ, thôn Vương gia đi lên không xa lắm chính là thôn Lý gia, đó là thôn có nhiều người nhất trên núi Ngũ Liên, thanh niên khỏe mạnh có đến sáu mươi bảy mươi người. Theo như ông chủ tiệm kia nói, người của hai thôn này tuy rằng bình thường luôn phát sinh ra mâu thuẫn lớn nhỏ, nhưng từ trước đến nay khi gặp phải chuyện lớn đều nhất trí đối ngoại, vô cùng đoàn kết. Chẳng qua là từ thôn Vương gia đến thôn Lý gia có tổng cộng mười mấy dặm đường núi, một khi kinh động người của thôn Lý gia, việc khẳng định sẽ lớn chuyện.

Rạng sáng hai giờ, trên ngọn núi không có đèn đường nào, trong thôn đều là một mảnh tối đen, an tĩnh đáng sợ, mà ở trong bầu không khí an tĩnh như vậy, thỉnh thoảng vang lên tiếng chó sủa và tiếng kêu của loại động vật không biết khác lại càng khiến cho người khác sợ hãi.

Thành công mò đến đỉnh núi, Thẩm Tiêu đại khái quan sát một chút địa hình xung quanh, lúc này quyết định tách ra hành động, để lại năm người bên cạnh, những người còn lại tiếp tục lên núi, đi thẳng về hai thôn làng khác trên núi tìm kiếm, một khi có tình huống gì bất chợt nào thì dùng điện thoại vệ tinh thông báo.