Chương 35.2

Thẩm Tiêu đặt biệt nhấn mạnh không được hành động theo cảm tình, nhất định phải lấy an toàn của bản thân làm trọng, nếu chẳng may bị thôn dân địa phương phát hiện thì cố hết sức kéo dài thời gian, chờ đợi bọn họ đến cứu viện, không nên phát sinh xung đột với thôn dân địa phương, hơn nữa không được để mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn.

Cũng không phải vì lo lắng họ sẽ làm tổn thương đến thôn dân địa phương, mà ngược lại, Thẩm Tiêu định như này hoàn toàn là suy nghĩ cho người của mình, anh không muốn nhìn thấy bọn họ có bất kỳ sơ suất nào.

Thôn Lý gia là nơi có khả năng tìm được Phương Tư Nhã nhất, bởi vì dân cư trong thôn này là nơi nhiều người nhất trên cả ngọn núi Ngũ Liên này, dân cư nhiều thì đồng nghĩa với nhu cầu nhiều, là chỗ trọng điểm mà bọn họ tìm kiếm trong chuyến này, đồng thời cũng là chỗ nguy hiểm nhất.

Hầu như toàn bộ người mà Thẩm Tiêu dẫn theo đều lưu lại nơi này, chỉ mang theo Tiêu Bắc và Vệ Dương tiếp tục đi lên.

Nơi mà bọn họ phải đi chính là thôn cuối cùng trong núi, thôn Hoài Khẩu.

Đối với thôn này, cho dù Thẩm Tiêu đã muốn dùng rất nhiều mánh khóe, nhưng ông chủ tiểm lại ấp a ấp úng, trước sau cứ nói hàm hồ, chỉ nói thôn này dân cư không nhiều, nhưng toàn thôn đa số đều là thanh niên trai tráng, không có người già nào, sức chiến đấu rất mạnh, không thường lui tới thôn khác, căn bản là vài năm cũng sẽ không xuống núi một lần.

Sau khi nghe ông chủ tiệm nói, trong lòng Thẩm Tiêu mơ hồ có một cái suy đoán, chỉ sợ trên ngọn núi này thôn làng đáng sợ nhất không phải là thôn Lý gia, mà là thôn Hoài khẩu nằm ở đỉnh núi này.

Điều quỷ dị ở thôn này không phải là chỗ ở của dân cư nhiều hay ít, mà là tỉ lệ chỗ ở của dân cư quá mức quái dị. Dựa theo ông chủ tiệm nói, dân cư của toàn thôn cũng sẽ không đến một trăm, nhưng trong đó, những người này có gần 80% đều là thanh niên trai tráng.

Vậy thì, người lớn tuổi đi đâu rồi?

Một thôn năm ở sâu trong núi, ít có người ngoài lui tới. Dưới tình huống bình thường theo thời gian trôi qua, tuổi sẽ già đi nghiêm trọng, không nói đến là không phải là nhà nào cũng đều có thể mua được vợ, cho dù mỗi năm đều có sinh mệnh mới được sinh ra, thanh niên khỏe mạnh cũng không khả năng chiếm hơn phân nữa phần lớn tổng dân số toàn thôn.

Thẩm Tiêu hy vọng là chính mình suy nghĩ nhiều, nhưng vô luận là từ trực giác đến con tim thì vẫn là phản ứng ông chủ tiệm khi đề cập đến thôn Hoài Khẩu cho anh, suy đoán của anh rất có thể chính là sự thật, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Chuyện này Thẩm Tiêu cũng chưa nói cho ai, nếu quả thật giống như anh suy đoán thì trong nháy mắt mức độ nguy hiểm của chuyến này liền tăng gấp đôi. Anh định một mình đi lên trước xem một chút, nếu quả thật có gì ngoài ý muốn, một người cũng dễ thoát thân hơn so với một đám người.

Chỉ là Vệ Dương và Tiêu Bắc lại phát giác ra điều không thích hợp, tuy rằng cũng không có tìm anh hỏi, nhưng cũng hạ quyết tâm hôm nay nhất định phải đi theo anh, điều này làm cho Thẩm Tiêu có chút bất đắc dĩ.

Ba người trầm mặc đi nhanh trên con đường đất ở trong núi, đi khoảng một tiếng hơn, cuối cùng cũng thấy được cửa thôn Hoài Khẩu. Lúc này đã là rạng sáng ba giờ rưỡi, người miền núi bởi vì phải ra đồng, từ trước đến nay dậy rất sớm, thời gian còn lại cho ba người Thẩm Tiêu không nhiều lắm.

Đơn giản phân chia khu vực một chút, Thẩm Tiêu lặng lẽ không tiếng động lộn vòng vào sân của một nhà trong thôn. Nhà phôi đất kiểu cũ phôi nhìn qua vô cùng tồi tàn, sau khi Thẩm Tiêu quan sát một chút cái sân không quá lớn này, đi đến phía ước chừng là phòng củi.

Cửa khóa, mặt trên quấn lấy hai ổ khóa bằng xích sắt lớn chừng cánh tay con nít lớn xích sắt khóa. Khi nhìn thấy ổ khóa này, tâm Thẩm Tiêu chìm xuống, từ trong túi lấy ra một cây kim băng, xoay nhẹ lỗ khóa một phen, một tiếng nhỏ vang lên, Thẩm Tiêu lấy khóa lấy cửa xuống.

Vì giảm thiểu âm thanh tháo khóa xuống, Thẩm Tiêu cởϊ áσ khoác bao trùm phía trên xiềng xích đã rỉ sét, cẩn thận lấy xuống, đẩy cửa ra, một mùi khó ngửi đập vào mặt trong căn phòng chật chội áp lực. Trong căn phòng tối đen một mảnh, không có chút ánh sáng nào.

Thẩm Tiêu mở đèn pin lên, ánh đèn vừa mới chiếu vào căn phòng, liền đối mặt với một cô gái tóc tai rối bù, mặt mày bẩn thỉu cùng đôi mắt vô hồn ngồi trong góc tường. Cô gái không làm ồn không ầm ỉ, vẫn duy trì tư thế cũ ngơ ngác nhìn Thẩm Tiêu.

Trạng thái của người phụ nữ rất không tốt, nhiệt độ trên ngọn núi thấp như vậy, cô gái cũng chỉ có một cái thảm bẩn đến không thể nhìn ra màu sắc vốn có, thân thể lạnh đến không ngừng được run lên, môi khô đến da cũng muốn rách ra, trên người cô gái rất dơ, nhất là trên mặt, quả thực là bẩn đến mức khiến cho người khác nhìn không ra khuôn mặt ban đầu.

Thẩm Tiêu nhịn xuống mùi khó ngửi bên trong căn phòng, đóng cửa lại, anh vừa mới chuẩn bị tới gần cô gái kia, thì thấy cô gái vốn không có động tĩnh đột nhiên lại vùng vẫy, cô gái điên cuồng ở góc tường xoay tới xoay lui. Lúc này Thẩm Tiêu mới phát hiện, vô luận cô gái giãy dụa như thế nào, đôi chân bị vặn thành hình dáng quái dị lại trước sau không nhúc nhích chút nào, hẳn là bị gảy rồi, hơn nữa bị gãy rất lâu rồi, nhìn hình dạng giống như là bị người nào đó đánh gảy.

Lo lắng cô gái gây ra động tĩnh quá lớn, Thẩm Tiêu bước nhanh đến trước bịt miệng cô gái lại. Không nghĩ tới hành động này lại để khiến cho cô gái yên tĩnh lại, cô gái không giãy dụa nữa, tựa vào góc tường một lần nữa, như là một con búp bê rách rưới bị rút đi linh hồn, trong đôi mắt thật to kia không có bất cứ dao động gì, cũng không có nửa điểm thần thái nào.

Thẩm Tiêu bén nhạy phát giác trạng thái của cô gái không đúng, đã hoàn toàn không giống như là người có ý chí minh mẫn. Anh dò xét tính đè thấp âm thanh nói với cô gái: “Tôi sẽ buông cô ra, cô đừng có lên tiếng, tôi sẽ không làm hại cô, nếu như nghe hiểu thì gật đầu.”

Đợi thật lâu, bộ dạng của cô gái vẫn như vậy, tùy ý để Thẩm Tiêu bịt miệng mình, ánh mắt trống rỗng không có chút phản ứng nào.

Xem ra tinh thần quả thật có vấn đề, Thẩm Tiêu thu tay về, muốn kéo cánh tay của cô ấy, nhìn xem trên vai có cái bớt hay không, xác định một chút có phải người anh muốn tìm hay không. Nhưng bất quá anh vừa mới kéo tay cô gái một cái, chỉ thấy cô gái vốn đang an tĩnh đột nhiên lại đem tấm thảm bọc trên người ném qua một bên, cười hì hì nhìn Thẩm Tiêu.

Mấy phút sau, Thẩm Tiêu từ trong phòng đi ra, anh không nói một lời nào đi đến một gia đình, toàn thân đều tràn đầy lệ khí khiến người khác sợ hãi.

Cô gái kia không phải Phương Tư Nhã.

Nhưng, vừa rồi lúc anh kiểm tra bả vai của cô gái đó, nhưng lại phát hiện cô ấy chẳng những bị người đánh gãy chân, ngay cả đầu lưỡi cũng bị người khác rút đi.