Chương 34.2

Nghĩ đến đây, bà chủ vội vàng mở miệng giải thích: “Không có gì không thể nào, tôi nói đều là thật, tôi cũng không có ý đe dọa mấy người. Những gì tôi nói, chỉ là muốn đề tỉnh mấy người, hoàn toàn là xuất phát từ ý tốt!”

Nhưng giải thích qua loa lấy lệ như vậy, hiển nhiên không thể đánh tan điều bất mãn của đám người này. Tiêu Bắc thậm chí trực tiếp từ trên băng ghế đứng lên, mắt thấy anh ấy muốn đi, tâm bà chủ liền thẳng một đường, cũng không để ý cái khác, đem điều băn khoăn và kiêng kị trong lòng mình ném sang một bên, lập tức cười khổ nói: “Tôi thật sự không có ý lừa mấy người, tôi biết mấy người là tới thăm người thân của cố chiến hữu. Nhưng, nhưng mấy người muốn đi chỗ đó, thật sự rất nguy hiểm!”

Nghe được lời nói của bà chủ, Tiêu Bắc đột nhiên nở nụ cười, chỉ vào mọi người đang ngồi nói: “Không nói đến chúng tôi chỉ là đi thăm người thân của chiến hữu, cũng không phải đi làm chuyện xấu gì. Chỉ nói chúng tôi là quân nhân thân thể cường tráng như vậy, có thể có nguy hiểm gì?”

Trên mặt bà chủ lóe lên một tia giãy dụa, bà ấy do dự một lúc lâu sau, đột nhiên thở dài, nói: “Chính là bởi vì mấy người làm lính, mỗi một người đều có tinh thần chính nghĩa vô cùng, tôi mới sợ mấy người xảy ra chuyện, bằng không tôi cũng sẽ không có nhiều lời như vậy.”

Nói tới đây, bà chủ đột nhiên chà chà tay, cúi đầu lục lọi một chút bên trong hầu bao ở bên hông, cầm một tấm hình đi, đưa tay động tác dịu dàng ở phía trên vuốt ve một chút, âm thanh tràn đầy hoài niệm: “Không dối gạt mấy người, chồng của tôi trước đây cũng là làm binh, là người có lòng dạ rất tốt. Chỉ là xuất ngũ trở về không bao lâu vì cứu một cô gái rơi xuống nước mà chết.”

“Tôi biết tâm của mấy người làm lính đều rất tốt, nhưng là chuyện này thật không phải là chuyện mấy người có thể để ý. Mấy người nghe tôi khuyên một câu, sau khi lên núi làm xong chuyện liền lập tức rời đi, ngàn vạn lần không nên để ý tới bất luận kẻ nào, không nên quan tâm bọn họ nói cái gì, chỉ quan tâm là xuống núi liền không có việc gì.”

Lời cũng đã nói đến mức này, lo lắng những người tuổi trẻ này lơ đễnh, bà chủ lại thở dài, nói: “Có một số việc tôi không thể nói quá nhiều, nói quá nhiều sẽ gặp tai hoạ. Tôi chỉ có thể nói cho mấy người là hai năm trước ngọn núi của huyện T xảy ra chuyện lớn, lúc ấy có rất nhiều cảnh sát đến đây, nghe nói là đánh nhau với người trên núi, đánh chết hai cảnh sát không nói, cuối cùng chuyện cũng không giải quyết được gì.”

Lời nói của bà chủ rất là mơ hồ, nhưng đám người Thẩm Tiêu lại đã hoàn toàn hiểu được ý của bà ấy.

Sau lại Tiêu Bắc lại lục tục hỏi một vài vấn đề, nhưng bà chủ lại không nói thêm gì nữa. Thấy thế, Thẩm Tiêu nháy mắt với Tiêu Bắc, đừng tiếp tục hỏi nữa. Đoàn người bọn họ trầm mặc chờ mì đến, yên tĩnh ăn xong rồi bữa chiều này, rời khỏi tiệm mì có chút cũ kỹ này.

Thẩm Tiêu là người cuối cùng rời khỏi, trước khi đi, Thẩm Tiêu đi tới mặt trước bà chủ, sau khi thanh toán xong, lại lấy ra năm trăm tiền giấy, dưới ánh mắt kinh ngạc bà chủ, chậm rãi nói: “Chồng của bà là một người anh hùng, còn có... Cảm ơn bà.”

Bà chủ siết tiền giấy thật mỏng được Thẩm Tiêu nhét vào tay đích kia, há miệng thở dốc, nhưng cái gì đều không thể nói ra miệng. Thẳng đến sau khi hình bóng của đoàn người Thẩm Tiêu hoàn toàn biến mất không thấy, bà chủ mới đem tiền giấy bỏ vào trong hầu bao, nhưng khi nhét vào một nửa, lại đột nhiên lại rơi lệ.

Mới đầu là ngấm ngầm khóc, sau lại lại giống như là không nhịn được nữa, khóc rống lên. Âm thanh giống như là ủy khuất tích tụ rất lâu rất lâu đồng thời phát ra i, nghe vào khiến cho người khác không khỏi xúc động.

Sau một lúc lâu, tâm tình của bà chủ rốt cục cũng bình phục lại, bà ấy đi tới cửa tiệm, đem cửa tiệm đang mở rộng lại. Sau khi khóa xong, chính mình một lần nữa đi trở lại quầy trong tiệm, cầm lấy cái khung ảnh đen trắng trong quầy, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve người trên ảnh, trong mắt vừa bi thương lại hoài niệm.

“Hoài Lương à, đám người kia điên cuồng nhiều như vậy năm, hiện tại cuối cùng cũng sắp gặp phải báo ứng rồi.”

“Tuy rằng thời gian lâu một chút, nhưng báo ứng sớm muộn gì cũng sẽ đến, ông nhìn thấy không?”

“Ông nha, nếu ở trên trời có linh, nhất định phải phù hộ những đứa trẻ vừa rồi ở tiệm chúng ta nha.”

“Nhất định phải phù hộ bọn họ bình an trở về.”

“Này đều là những đứa nhỏ tốt...”

Mười một giờ tối, đoàn người Thẩm Tiêu dưới sự chỉ dẫn của ba mẹ Phương Tư Nhã đã đến trước chân núi của ngọn núi mà lúc trước suy đoán Phương Tư Nhã có khả năng bị bán nhất kia.

Thẩm Tiêu nhìn cửa bằng gỗ mặt trước bị đóng chặt, giảm thấp âm thanh xuống nói với người đàn ông trung niên nho nhã: “Mấy lần trước bác nhận được cuộc điện thoại kia, chính là từ nơi này gọi đến sao?”

Người đàn ông nho nhã vô cùng khẳng định gật một cái, bởi vì chuyện của con gái, ông ấy đã lâu rồi chưa thể ngủ được một giấc ngon, sắc mặt so với trước đó không lâu tìm được khi công ty an ninh của Thẩm Tiêu còn muốn tiều tụy thêm, một đôi mắt đầy tơ máu, nhưng kiên định đến dị thường.

Sau khi nhận được sự khẳng định, Thẩm Tiêu không do dự nữa, đưa tay gõ cửa.

Bình thường ở quê hoặc là nông thôn, cửa hàng nhỏ bán lẻ và tiệm nhỏ phần lớn đều là do nhà mình ở cải tạo mà thành. Bán đồ này nọ và ở lại đều chung với nhau, tình huống của cửa hàng nhỏ bán lẻ ở nơi này hiển nhiên đều là giống nhau, Thẩm Tiêu kiên nhẫn gõ cửa rất lâu, rốt cục cũng nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi từ xa đến gần đi về phía cửa.

Cùng lúc đó, đồng thời vang lên còn có một giọng nói nam mang theo vẻ buồn ngủ và khẩu âm địa phương: “Ai vậy, hơn nửa đêm không ngủ làm cái...”

Trong nháy mắt cửa mở ra, âm thanh của người đàn ông hơi ngừng, lời chưa nói xong hết thảy đều bị ngăn ở cổ họng, một câu cũng cũng không nói ra được.

Thẩm Tiêu bảo những người khác ở cửa chờ, chính mình dẫn theo người đàn ông vào phòng, lấy ra ảnh chụp của Phương Tư Nhã cho người đàn ông phân biệt. Khoảng chừng mười mấy phút sau, Thẩm Tiêu từ trong phòng một mình đi ra.

“Người đang ở núi Ngũ Liên, đi.”