Nghe được lời nói của Thẩm Tiêu, Giang Tử Khê khẽ cau mày, có chút không quá chắc chắn nói: “Cần thời gian dài như vậy, lại muốn đi địa phương xa như huyện T... Sẽ rất nguy hiểm sao?”
Nghe được giọng nói căng thẳng của cô, trong lòng Thẩm Tiêu có chút ấm áp, lắc đầu trấn an nói: “Không có việc gì, chính là đi tìm một người, em yên tâm.”
Thẩm Tiêu cũng không có lừa Giang Tử Khê, nhưng lại nói vô cùng mơ hồ, anh không có nói cho Giang Tử Khê rằng lần này đi huyện T phải gánh vác bao nhiêu nguy hiểm, cũng không có nói cho Giang Tử Khê rằng cái đơn này có thể tồn tại nguy hiểm, anh không muốn khiến Giang Tử Khê lo lắng.
Anh có ý muốn qua loa lướt qua cái đề tài này, nhưng Giang Tử Khê là một người rất mẫn cảm, do dù Thẩm Tiêu đã nói không có việc gì, nhưng Giang Tử Khê vần còn có chút bất an.
Nhất là, nghĩ đến trước đó không lâu Thẩm Tiêu biến mất một đoạn thời gian. Bộ dạng yếu ớt lúc trở lại kia, mặc dù anh đã rất cẩn thận che dấu, nhưng Giang Tử Khê lại biết Thẩm Tiêu bị thương, hơn nữa bị thương rất nghiêm trọng.
Lần này rõ ràng Thẩm Tiêu còn chưa đi, đối với chuyện thứ hai tuần sau cũng chỉ là hời hợt đơn giản nói ra vài câu. Nhưng Giang Tử Khê lại biết chuyện này sợ là không có đơn giản như Thẩm Tiêu nói.
Sau một hồi trầm mặc, Giang Tử Khê mở miệng nói: “Thật ra, mắt trước công việc của tôi cơ bản cũng đã ổn định rồi, khoản vay tiền xe tiền phòng của mỗi tháng cùng với phí sinh hoạt của Tiểu Duệ đều có thể gánh vác, khoảng thời gian trong nhà cũng không có chỗ nào cần dùng tiền gấp, anh... Không cần phải cực khổ như vậy.”
Vẻ mặt Thẩm Tiêu khẽ run, nghe hiểu được lời qua tâm có chút khó hiểu của Giang Tử Khê, không khỏi cười ra tiếng: “Tôi không sao, đừng lo lắng.”
Giang Tử Khê còn muốn khuyên nữa, vào lúc này những món mà bọn họ trước đó đã gọi đã lần lượt bắt đầu bày lên, nồi lẩu chính giữa bàn cũng đã sôi, có thể bắt đầu ăn.
Đề tài đến đây thì thôi, dứt bỏ chuyện phiền lòng này, bữa ăn tối này coi như là vui vẻ hòa thuận. Trong lúc vô hình, hình như sau khi bữa lẩu này đi qua, quan hệ giữa ba người cũng càng thêm thân cận một chút.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tiêu không có đi công ty, mà sau khi đưa đi Tɧẩʍ ɖυệ và Giang Tử Khê đi thì lại một lần quen việc dễ làm lái xe đến căn hộ gia đình công nhân Hóa Tiêm Hán. Nếu hôm qua đã đáp ứng với Giang Tử Khê đón Lâm Thư Thư về nhà ở tạm, vậy dĩ nhiên phải càng nhanh càng tốt.
Mắt thấy thứ hai tuần sau anh phải đi huyện T, chuyến đi này cũng không biết khi nào thì mới có thể trở về, gia đình nhà họ Lâm như vậy, cô bé ở nơi này nhiều một ngày thì chịu đau khổ một ngày, anh muốn trước khi đi chi bằng sắp xếp thỏa đáng cho Lâm Thư Thư. Cho nên, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay Thẩm Tiêu liền đến.
Bất quá anh cũng không phải đi tìm Lâm Đại Hải và bà Giang, mục đích chuyến đi hôm nay của anh là tìm Lâm Húc Hải.
Cũng không biết là vận khí Thẩm Tiêu quá tốt hay là vận khí Lâm Húc Hải quá kém. Sau khi Thẩm Tiêu đậu xe xong, mới vừa từ trên xe bước xuống thì liền thấy có một người đi ra từ tòa lầu cách đó không xa, người nọ mặc một cái áo T-shirt màu đen, vóc dáng rất cao nhưng nhìn qua lại gầy, lưng còng, làm cho người khác có một loại cảm giác xấu xí thô bỉ.
Người này không ai khác chính là Lâm Húc Hải mà hôm nay Thẩm Tiêu muốn tìm.
Đem cửa xe đóng kỹ, Thẩm Tiêu không nhanh không chậm hướng tới đến gã, tâm tình hôm nay của Lâm Húc Hải nhìn qua không tệ lắm, lúc Thẩm Tiêu đi đến bên cạnh gã còn có thể nghe được gã đáng hát điệu nhạc dân gian, bước chân nhẹ nhàng, khóe miệng còn lộ ý cười.
“Tâm tình không tệ lắm?” Thẩm Tiêu đưa tay vỗ bả vai gã một cái, khóe môi gợi lên một đường cong tinh tế.
Đột nhiên bị người khác vỗ bả vai, Lâm Húc Hải sợ bắn lên, tai nghe trong lỗ tai cũng vì động tác của gã mà rơi ra ngoài. Nhưng mà cái này còn không phải là đáng sợ nhất, đáng sợ hơn là sau khi Lâm Húc Hải phát hiện người chụp bả vai gã là Thẩm Tiêu, chân của Lâm Húc Hải cũng rất nhanh mà mềm nhũn.
“Sao, sao vậy?” Trên mặt Lâm Húc Hải nặn ra một nụ cười khó coi, cổ họng miễn cưỡng nặn ra một câu.
Thẩm Tiêu cười cười, vô cùng tự nhiên mà khoác vai gã, một đường lôi người vào trong xe. Thấy gã quá mức sợ hãi, còn vô cùng tốt an ủi hai câu: “Không có gì, này không phải là lần trước gặp mặt vội vàng quá, không thời gian để tán gẫu với anh. Hôm nay cố ý dành thời gian đến trưa, muốn tìm anh nói chuyện, tâm sự một chút, thúc đẩy tình cảm một chút.”
Lâm Húc Hải vừa hoảng vừa sợ, nhìn mặt Thẩm Tiêu giống như là thấy quỷ, cả người đều không tốt lắm.
Con mẹ nó chứ tâm sự một chút, thúc đẩy cảm tình cái quỷ, giữa bọn họ có thể có cảm tình cái búa, chứ không phải là phải cảm ơn anh ta lần trước đã hạ thủ lưu tình?
Nhưng mà cho dù trong tâm của Lâm Húc Hải đã hỏng mất, nhưng trên mặt cũng không dám biểu lộ một chút, còn phải nở nụ cười, sợ không cẩn thận chọc em rể này cho này đột nhiên trở nên đáng sợ đến vô cùng thì không biết khi nào sẽ bị tiêu diệt mà không có một tiếng động.
Thẩm Tiêu trực tiếp mang Lâm Húc Hải đến công ty, lúc Lâm Húc Hải nhìn thấy công ty của Thẩm Tiêu là công ty an ninh, hơn nữa trong phòng làm việc có một người người thân thể cường tráng đang ngồi, bộ dáng nhìn qua cũng biết là không dễ chọc thì Lâm Húc Hải chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng không thông thuận.
Mặc dù gã ta ở nhà đối với ba và mẹ kế cùng em gái rất ngang tàn, nhưng cũng không phải là kẻ ngu, nhất là sau hai năm ngồi tù thì tính tình càng thêm cẩn thận một chút, chỉ cần không uống rượu vẫn có thể giữ được lý trí, tự nhiên biết rằng Thẩm Tiêu không dễ chọc.
Thẩm Tiêu và mấy người Tiêu Bắc lên tiếng chào, kéo người vào văn phòng, cửa ban công bất quá cũng vừa mới đóng lại thì chợt nghe "Phịch" một tiếng, Lâm Húc Hải lại trực tiếp quỳ xuống.
“...”
Nhìn thấy Lâm Húc Hải quỳ gối run lẩy bẩy trước mặt mình, Thẩm Tiêu cảm thấy người này kinh sợ đến không còn mấu chốt rồi.
Nhưng chính là bởi vì biểu hiện của Lâm Húc Hải ở mặt trước anh kinh sợ như vậy, lại khiến cho Thẩm Tiêu cảm thấy gã càng đáng ghét hơn. Nếu Lâm Húc Hải ở mặt mình có thể giống như một người đàn ông, có lẽ Hứa Thẩm Tiêu còn có thể xem trọng liếc gã một cái. Nhưng bộ dáng bây giờ, thật sự khiến cho Thẩm Tiêu cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Thẩm Tiêu hôm nay tìm đến gã, vốn là muốn xem gã còn cứu được hay không, có có thể cải tạo hay không, nhưng hiện tại xem ra đã không cần rồi.
Một người cặn bã chỉ biết ở quát tháo trước mặt người già con nít, người mà khi gặp được người so với mình người mạnh hơn thì lập tức có thể đem tôn nghiêm của mình dẫm nát dưới lòng bàn chân, đã không cần thiết cải tạo lại.
Người mà ngay cả tôn đều cũng đều có thể bỏ qua, thì còn có thể trông cậy gì vào lương tâm của gã.