Chương 31.1

Mỗi một hành động của cô gái nhỏ làm cho người khác đau lòng bao nhiêu, thì những việc làm của hai ba con Lâm Húc Hải và Lâm Đại Hải đều đáng giận bấy nhiêu.

Đợi cho trên lầu vang lên âm thanh đóng cửa, Thẩm Tiêu biết Lâm Thư Thư đã vào trong nhà, anh cũng không có lập tức rời đi, mà đứng ở dưới lầu một hồi, thẳng cho đến khi trên lầu không có truyền đến âm thanh như là tiếng mắng chửi, lúc này mới dẫn theo Tɧẩʍ ɖυệ quay về xe.

Lâm Thư Thư đi rồi, bầu không khí trong xe yên tĩnh có chút áp lực, ngay cả Tɧẩʍ ɖυệ vốn bởi vì rất nhanh sẽ được gặp mẹ mà rất hưng phấn cũng bởi vì chuyện vừa rồi mà cảm xúc bị tuột xuống, cậu rũ đầu nhỏ ngồi ở phía sau không nói lời nào.

Thẩm Tiêu vốn định châm điếu thuốc, nhưng chú ý đến trong xe còn có đứa nhỏ nên liền thôi, trầm mặc lái xe. Đồng thời trong đầu nghĩ sau khi cái đơn trong tay này kết thúc sẽ tìm Lâm Húc Hải tâm sự một chút.

Bởi vì chuyện của Lâm Thư Thư làm trễ nãi một ít thời gian, lúc Thẩm Tiêu đến công ty Giang Tử Khê thì đã tan tầm rất lâu rồi, người trong văn phòng đều đã đi hết rồi, sắc trời cũng đã tối. Thẩm Tiêu vừa mới chuẩn bị dập lửa thì thấy Giang Tử Khê đã nhìn thấy anh, đang đi tới phía bên này.

Sau khi đón được Giang Tử Khê, nghe cô hỏi thăm chuyện của Lâm Thư Thư, Thẩm Tiêu đem chi tiết nói cho cô. Sau khi Giang Tử Khê nghe xong liền trầm mặc thật lâu cũng không nói tiếng nào.

Cũng từng sống trong căn nhà này rất nhiều năm, Giang Tử Khê làm sao có thể không biết cái gọi là nhà kia hỗn loạn bao nhiêu. Lúc trước sở dĩ cô sốt ruột muốn kết hôn, gả cho Thẩm Tiêu, chính là vì muốn trốn thoát khỏi căn nhà đầy chướng khí kia.

Lúc Giang Tử Khê vẫn còn ở đó, Lâm Húc Hải còn chưa có uống rượu, chính là học sinh mà thôi, cả nhà trên dưới chỉ có một mình tên nát rượu Lâm Đại Hải là đã muốn khiến cho trong nhà gà bay chó sủa, chứ nói chi hiện tại lại thêm một tên Lâm Húc Hải so với ba của gã ta càng thêm đáng giận. Vì vậy, chuyện này cô chỉ biết chịu đựng, mẹ thì không có một chút chủ kiến nào. Giang Tử Khê không cách nào tưởng tượng nỗi Lâm Thư Thư sống trong ngôi nhà cực đoan như vậy.

Lúc mẹ cô tái giá cho Lâm Đại Hải cô cũng đã mười mấy tuổi rồi, còn không tiếp thụ được cuộc sống sinh hoạt như vậy. Thậm chí đến bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, nhìn thấy hai ba con Lâm Đại Hải và Lâm Húc Hải này vẫn còn có bóng ma. Lâm Thư Thư bây giờ còn chưa đầy sáu tuổi, Giang Tử Khê không cách nào tưởng tượng được nếu cô gái nhỏ còn sống trong nhà này thì tương lai sẽ biến thành bộ dáng gì.

“Chúng ta, có thể đón Thư Thư đến ở một thời gian ngắn không?” Sau một hồi trầm mặc, Giang Tử Khê đột nhiên mở miệng nói.

Như sợ Thẩm Tiêu sẽ cự tuyệt, Giang Tử Khê nghĩ nghĩ, lại mở miệng bổ sung: “Sẽ không lâu đâu, chính là Lâm Húc Hải mới từ trong tù đi ra, trong khoảng thời gian ngắn Thư Thư có thể sẽ không có biện pháp tiếp nhận được, tôi...”

“Được.” Lời của cô còn chưa nói hết đã bị Thẩm Tiêu cắt đứt, mà câu trả lời của Thẩm Tiêu chỉ có một chữ đơn giản, cũng đã biểu lộ lập trường của anh.

Giang Tử Khê nhìn người đàn ông ngồi ở chỗ tài xế nghiêm túc lái xe kia, ánh sáng của ngọn đèn đường bên ngoài khiến đương nét anh mờ đi một chút, nhưng lại phát vẻ trầm ổn tin cậy, khiến cho cô bởi vì nhớ tới ba con Lâm gia mà có chút không yên lòng lại một lần nữa ổn định lại.

Cô há miệng thở dốc muốn nói điểm gì, nhưng nghĩ rất lâu cuối cùng ra khỏi miệng chỉ có một câu cảm ơn có chút khách khí.

“Cảm ơn.”

Thẩm Tiêu lắc đầu: “Không có việc gì, ngày mai tôi sẽ đi đón cô bé qua đây.”

Giang Tử Khê ngẩn người, có chút do dự nói: “Ngày mai? Ba mẹ bọn họ... Sẽ không đồng ý đâu.”

Cô hiểu rất rõ tính tình của đôi vợ chồng già, bọn họ tuy rằng đều không đáng tin cậy, nhưng đối với Lâm Thư Thư vẫn là rất thương yêu, nhất là sau khi Lâm Húc Hải tù, đứa cháu gái nhỏ này lại thành bảo bối trong tay mẹ cô và Lâm Đại Hai. Do dù Lâm Đại Hải uống rượu cũng sẽ cố gắng không làm ảnh hưởng đến Lâm Thư Thư.

Nhiều nhất cũng chỉ mắng vài câu, ngược lại thật sự không có ra tay với cô bé.

Cho dù có lúc thật sự uống đến mơ hồ, có ra tay với Lâm Thư Thư, bà Giang cũng sẽ liều mạng ngăn ông ta lại.

Hiện tại Thẩm Tiêu muốn mang cô bé đi, Giang Tử Khê không nghĩ cũng liền biết bà Giang và Lâm Đại Hải nhất định sẽ không đồng ý.

“Không có việc gì, để tôi xử lý.” Thẩm Tiêu vừa nói, đem xe đậu vào chỗ.

Đợi cho xe dừng hẳn sau, Giang Tử Khê này mới giật hóa ra mình đã đến cửa tiệm lẩu. Cô xoa xoa mi tâm, mở cửa xe ôm Tiểu Duệ xuống.

Vốn bữa lẩu này là dùng để ăn mừng nhưng bởi vì chuyện của cô bé mà trở nên nặng nề vài phần.

Sau khi gọi thức ăn xong, Thẩm Tiêu nói với Giang Tử Khê: “Công ty nhận được một đơn, phải đi huyện T ỏ tỉnh L một chuyến, tôi đại khái phải rời đi một thời gian.”

Giang Tử Khê vừa dùng khăn ướt lau sạch tay nhỏ bé giúp Tɧẩʍ ɖυệ, nghe vậy động tác dừng một chút, hỏi: “Phải đi bao lâu?”

Thẩm Tiêu nghĩ nghĩ, nói: “Thuận lợi thì ba ngày có thể trở về, không thuận lợi có thể lâu hơn một chút.”

Nếu sau khi bọn họ tới huyện T có thể thuận lợi tìm được cô gái kia, và chuyện này không có hỏng bét như phỏng đoán lúc trước của anh thì ba ngày là đủ rồi. Nhưng nếu bọn họ không thể tìm được cô gái kia, hơn nữa chuyện so với anh nghĩ còn muốn hỏng hơn, thì ngay cả Thẩm Tiêu cũng không chính mình bao lâu mới có thể trở lại.