Chương 32.1

Bởi vì bộ dạng này của Lâm Húc Hải, Thẩm Tiêu lật đổ toàn bộ kế hoạch phía trước.

Anh đi đến trước bàn làm việc, kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn xuống Lâm Húc Hải từ trên cao, chỉ vào chiếc ghế đối diện, khẽ lên giọng nói: “Ngồi xuống đi.”

Lâm Húc Hải nhìn gương mặt lạnh lùng không có chút biểu cảm của kia của Thẩm Tiêu, rõ ràng Thẩm Tiêu vẫn chưa hề làm gì, nhưng lại khiến gã cảm cảm nhận được sự áp lực đến tột cùng, đặc biệt là khi không cẩn thận mà nhìn vào đôi mắt của Thẩm Tiêu, quả thực như thể Lâm Húc Hải bị đẩy mạnh vào một động băng lạnh lẽo, khiến gã không nhịn được mà run rẩy.

Gã nghĩ bụng rằng so với khóc, tươi cười còn khó coi hơn, nên vừa lùi về phía sau vừa lắc đầu: “Không, không cần, tôi, tôi đứng như này là được rồi.”

Thẩm Tiêu gật đầu, không định cưỡng ép. Anh kéo ngăn kéo dưới bàn làm việc ra, lấy một chiếc túi giấy từ bên trong, ném tới trước mặt Lâm Húc Hải.

Nhìn chiếc túi giấy trước mặt, ánh mắt Lâm Húc Hải bỗng co chặt, đáy mắt hiện lên một vẻ vui mừng và tham lam, nhưng rất nhanh đã bị thay thế bởi nỗi sợ hãi, gã giả ngốc nói: “Đây, đây là cái gì?”

Thấy rõ ánh mắt tham lam của Lâm Húc Hải, Thẩm Tiêu vốn không có tâm tư nói vòng vo với gã, anh trực tiếp mở miệng nói: “Bên trong túi giấy này là hai vạn tiền đồng, chỉ cần anh có thể khuyên ba mẹ anh gửi thư đến nơi của Tử Khê, bên cạnh số tiền hai vạn này ra, mỗi tháng tôi sẽ đều cấp cho anh thêm ba nghìn nữa.”

Nghe được Thẩm Tiêu nói vậy, đưa mắt đến lại gần chỉ cách một gang tấc nhìn vào phía trong chiếc túi giấy, Lâm Húc hải khẽ nuốt nước miếng, đối với cô gái kia, gã vốn dĩ là một kẻ vong ơn bội nghĩa, cứ như vậy hai năm nay cô đã sớm không nhận ra gã là ai, gã vốn dĩ không ưa gì đứa con gái của gã, nếu Lâm Thư Thư là con trai, e rằng gã còn có chút do dự, nhưng Lâm Thư Thư chỉ là một cô bé, nên đối với Lâm Húc Hải, cô bé không phải cùng một loại người.

Tuy rằng trong lòng đã mười phần đồng ý, gã chỉ hận không thể lập tức cầm tiền chạy lấy người, nhưng Lâm Húc Hải cũng không phải một đứa trẻ ngốc mới lên mười, loại chuyện này trước nay gã vốn không dám làm, nhưng nếu đồng ý thỏa thuận với Thẩm Tiêu như vậy, chưa kể tới việc bất hiếu với cha mẹ của chính mình, mà sau này đến khi Lâm Thư Thư trưởng thành, nếu cô bé oán hận gã thì phải làm sao bây giờ?

Nghĩ đến đây, Lâm Húc Hải khẽ đảo mắt, cúi đầu làm bộ dạng khó xử, ngập ngừng nói: “Chuyện này… không ổn, Thư Thư dù sao cũng là đứa con gái duy nhất của tôi, bên cạnh còn có em vợ và anh trai cùng nuôi dưỡng con bé, chuyện này, chuyện này quả thật không ổn.”

Thẩm Tiêu không để tâm đến gã, anh đứng bật dậy khỏi ghế, đi một mạch đến chỗ gã, đưa tay xách Lâm Húc Hải từ trên mặt đất lên, ép gã phải đối diện với chính mình: “Nếu tôi cho anh thêm một vạn, anh có đồng ý không?”

Thâm mình Lâm Húc hải cứng đờ, từ trong ánh mắt của Thẩm Tiêu một lần nữa lại thấy được vẻ hung bạo, gã biết chắc rằng nếu lúc này gã từ chối yêu cầu của Thẩm Tiêu, Thẩm Tiêu sẽ gϊếŧ gã.

Đối với dáng vẻ đáng sợ trước mặt, từ trước đến nay Lâm Húc Hải chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp với những người bắt nạt kẻ yếu, gã gật đầu như búa bổ, Thẩm Tiêu còn chưa kịp động thủ, gã đã lập tức cao giọng đồng ý: “Được được được, ngày mai, à không, buổi chiều nay tôi sẽ bảo mẹ gửi thư đến nhà anh, anh xem như vậy có được không!”

Lâm Húc Hải vừa dứt lời, Thẩm Tiêu liền buông cổ áo gã ra, Lâm Húc Hải bị mất thăng bằng, một lần nữa ngã dập mông xuống mặt đầu, thấy Thẩm Tiêu không định đánh gã nữa, cuối cùng tâm tư gã cũng trở nên nhẹ nhõm được phần nào.

Sau khi thấy gã chấp thuận, Thẩm Tiêu không màng tới gần nhìn Lâm Húc Hải, anh xoay người lấy ra một vạn tiền đồng từ trong ngăn kéo, chưa kể tới ba vạn tiền đồng kia, Thẩm Tiêu còn lấy trong ví ra hai chiếc thẻ rồi đưa cho Lâm Húc Hải cùng một lúc.

“Hai tấm thẻ này, một cái là thẻ ngân hàng, mỗi tháng tôi sẽ gửi tiền một lần vào đúng ngày đầu tiên.”

“Tấm thẻ còn lại này, dù sao anh cũng đã ra tù được hai tháng, trong khoảng thời gian này tôi và Tử Khê đều rất bận rộn, cũng không kịp mua quà cáp gì cho anh, Tử Khê nói anh và bố đều thích uống rượu, đây là chút tiền lưu trữ trong KL, nếu muốn uống rượu cứ cầm thẻ này đi đến KL, xem như món quà mà tôi và Tử Khê tặng anh.”

Nói rồi, Thẩm Tiêu lấy bao thuốc lá ra, đưa tới trước mặt Lâm Húc Hải.

Hai tay Lâm Húc Hải run lẩy bẩy cầm lấy điếu thuốc, do sự việc diễn ra quá nhanh chóng, gã suýt chút nữa bị sặc khi miệng mới vừa hút hai hơi, nhưng hai mắt gã lại sáng bừng đến kinh ngạc, chìa tay nhận lấy hai tấm thẻ trong tay Thẩm Tiêu.

Khi tay gã gần chạm đến tấm thẻ, Thẩm Tiêu khẽ nâng tay, lại lên tiếng: “Tôi chỉ có hai yêu cầu.”

“Điều đầu tiên, trước hết hãy đi tìm Lâm Tử Khê vào đúng thời điểm mà tôi vừa nói qua.

“Điều thứ hai, từ hôm nay trở đi, trừ khi Thư Thư muốn gặp anh, anh không được phép chủ động đến tìm con bé, cũng không được tới quấy rầy cuộc sống thường ngày của con bé, anh có thể làm được không?”

Nghe tới đó, hai mắt Lâm Húc Hải có hơi mờ mịt một chút, tuy rằng rất nhanh, nhưng vẫn bị ánh mắt của Thẩm Tiêu nhận ra như cũ.

Anh khẽ cười, ghé sát vào bên tai Lâm Húc Hải, hạ giọng, nói nửa đùa nửa thật: “Nếu không làm được, tôi nhất định sẽ gϊếŧ anh.”

Những thanh âm bên tai như thể những lời đòi mạng, sau khi nghe rõ ràng những lời Thẩm Tiêu nói, đầu óc Lâm Húc Hải trở nên trống rỗng, hô hấp cũng vô cùng khó khăn, gã gật đầu, liều mạng gật đầu, giọng nói run rẩy hứa hẹn: “Nhất định, nhất định, tôi tuyệt đối sẽ không đi tìm Giang Tử Khê và Lâm Thư Thư, anh cứ, anh cứ yên tâm! Tôi, tôi nhất định sẽ làm được…!”

Thẩm Tiêu cuối cùng cũng hài lòng, tới ngồi lại vào chiếc ghế, không có ý muốn để tâm đến Lâm Húc Hải, cầm lấy tập tài liệu trên bàn rồi nghiêm túc xem xét, dường như hoàn toàn quên mất rằng trong phòng vẫn còn có sự hiện diện của Lâm Húc Hải.