Chương 27-1: Hắn muốn ngày ngày đêm đêm

Tác giả: Trường Dã Mạn Mạn

Editor: Ngự Thiên Phong

Trong nháy mắt này, Tiêu Thận phảng phất như đột nhiên mất đi năng lực tự khống chế, toàn bộ cảm quan đều tập trung tới một chỗ kia.

Chân ngọc trắng như tuyết đáp lên đùi hắn, cách hai tầng vải dệt hơi mỏng, tựa hồ vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được gan bàn chân mềm ấm bóng loáng.

Móng chân như cánh hoa nhỏ trắng trong suốt, ngón chân hơi hơi cuộn tròn lại, chỉ cần di chuyển vào trong sườn một chút ……

Nhưng mà, Thẩm Thanh Trác chỉ là tùy ý dẫm chân, vẫn chưa chú ý đến chân đang đặt lên vị trí nào, rất nhanh đã thu hồi chân, lại cười nói: “Tính, tiên sinh không có phúc hưởng a ——”

Một tiếng hô nhỏ, tiểu đồ đệ đang quỳ một gối trên mặt đất, đột nhiên duỗi tay trảo một cái đã bắt được mắt cá chân hắn.

“Tiên sinh……” Nghiên rũ xuống mi, hô hấp dồn dập, tiếng nói hơi khàn mà gọi hắn.

“Ân? Như thế nào?” Thẩm Thanh Trác bị túm đến thân mình chao đảo, nửa ngã vào trên giường, tóc đen dài nhu thuận chảy xuống vai, cả người lộ ra một cổ phong tình lười biếng không nói nên lời.

Hầu kết thiếu niên trên dưới giật giật, lược hiện chật vật mà buông tay ra, cong eo đứng dậy, ngữ tốc bay nhanh nói: “Tiên sinh nghỉ ngơi đi, ta đi rửa mặt.”

Dứt lời, nhanh chóng xoay người, như một trận gió dường bay ra ngoài.

Tiểu đồ đệ này phản ứng quái thật sự, Thẩm Thanh Trác mê hoặc mà chớp chớp mi, nhưng buồn ngủ lại lần nữa đột kích, nên không có quản nhiều, ngã đầu liền ngủ.

Ước chừng thời gian một nén nhang sau, Tiêu Thận lại lần nữa trở lại trong phòng ngủ, quả nhiên thấy tiên sinh đã ngủ rồi.

Thiếu niên không khỏi phóng nhẹ bước chân, rón ra rón rén mà đi đến trước giường, lại thật cẩn thận mà bò vào trong.

Nhiều năm như vậy, phàm là bọn họ ngủ chung, tiên sinh sẽ luôn ngủ ở bên ngoài, nói là sợ hắn nửa đêm không thành thật, lật mình một cái thân liền sẽ lăn xuống giường.

Tiên sinh luôn như vậy, những điểm nhỏ mà người khác không để ý, hắn luôn không thể không để tâm.

Tiêu Thận xốc lên chăn mỏng, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, không kiêng nể gì mà nhìn chăm chú tiên sinh mỹ lệ điềm tĩnh ngủ nhan.

Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên nhớ tới ba năm trước đây, mình lần đầu tiên từ trong mộng tỉnh lại, thình lình đối thượng gối chính là sườn mặt mỹ mạo như thế.

Khi đó hắn chữ nghĩa không biết được bao nhiêu, lăn qua lộn lại cũng chỉ có thể dùng những từ đơn giản như “Đẹp”, “Xinh đẹp” để hình dung tiên sinh.

Không giống hiện giờ, “Băng cơ ngọc cốt, doanh doanh như tiên”, “Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy”, hắn có thể đem thi từ ca phú sở học cả đời, đều dùng để tán thưởng người trước mắt.

Không, nhiêu đó vẫn chưa đủ.

Thiếu niên nhìn nhìn, nhịn không được thử mà vươn tay, chậm rãi tới gần kia gương mặt mê hoặc nhân tâm kia.

“Ngô……”Thẩm Thanh Trác đang ngủ say phát ra một tiếng nói mớ cực nhẹ.

Cánh tay đang vươn đi của Tiêu Thận nhất thời cương ở giữa không trung, một cử động nhỏ cũng không dám.

Sau một lúc lâu, xác nhận tiên sinh không có tỉnh lại, tay khớp xương rõ ràng lúc này mới một lần nữa di động, dùng đầu ngón tay cách không miêu tả ngũ quan như họa.

“Làm mộng đẹp, tiên sinh.” Một lát sau, hắn thu hồi ngón tay, cảm thấy mỹ mãn mà đối diện tiên sinh nằm nghiêng, lại âm thầm giáo dục chính mình, tối nay trong mộng không được lại đối tiên sinh làm cái việc quá mức kia, nếu không sáng sớm ngày mai chắc chắn sẽ bị tiên sinh bắt được.

Tương lai còn dài, hắn cũng không tham luyến vui thích nhất thời.

Hắn muốn, là ngày ngày đêm đêm, là lâu lâu dài dài.

***

Lại qua mấy ngày, hoàng cung bình tĩnh bỗng nhiên nhấc lên một trận ngôn phong, nói là trong cung có quỷ nháo.

Ban đầu là tiểu cung nữ gặp quỷ, nghe nói người đã bị dọa điên rồi, cả ngày trong miệng lộn xộn mà niệm “Ngự Hoa Viên…… Hồ hoa sen…… Hồng y nữ quỷ lấy mạng” vân vân, thái y trị liệu không có kết quả, trực tiếp ném nàng ra ngoài cung, tự sinh tự diệt.

Các chủ tử đương nhiên không nghe được những loại ngôn ngữ kém may mắn dơ bẩn này.

Nhưng lời đồn đãi vẫn ngầm truyền khai, Ngự Hoa Viên, hồ hoa sen và hơn nữa là hồng y nữ quỷ, cá cung nhân tuổi tác hơi lớn một chút lập tức liên tưởng đến cọc án xưa bản cũ kia.

Lệ tần nương nương lúc trước bị Cẩm Y Vệ vớt từ hồ hoa sen trong Ngự Hoa Viên ra tới, trên người mặc chính là hồng y a!

Lại qua mấy ngày, tiểu cung nữ ban đêm đi ngang qua Ngự Hoa Viên lại lần nữa gặp quỷ, lúc này, nháo quỷ một chuyện rốt cuộc mới truyền tới tai Hoàng Hậu nương nương trong cung.

Lúc đó Hoàng Hậu đang tự tay thêu khăn cho Quang Hi Đế, nghe vậy thần sắc căng thẳng, kim thêu liền đâm vào ngón trỏ.

“Tê……” Nàng đau đến hít hà một hơi, ngón trỏ tức khắc chảy ra một viên huyết châu.

“Người mau tới, nương nương đổ máu!” Đại cung nữ thϊếp thân hầu hạ vội vàng móc khăn ra, tiến lên giúp hoàng hậu nương nương bao lấy ngón trỏ, ngữ khí đau lòng nói, “Nương nương, kim thêu không có mắt, ngài ngàn vạn lần phải cẩn thận chút a!”

Hoàng Hậu thần sắc hoảng hốt chớp mắt một cái, hỏi: “Lời đồn từ nơi nào truyền ra?”

Thị nữ thông truyền tiến đến trả lời: “Tiểu cung nữ ban đầu gặp quỷ kia, là trong cung Nhàn phi nương nương.”

“Nhàn phi?” Hoàng Hậu mày liễu thon dài chau lại, “Việc này làm sao lại có liên quan đến nàng?”

“Nương nương, việc này rõ ràng có gian trá.” Đại cung nữ sắc mặt bất thiện mắng, “Tiện tì kia cũng không biết đã chết bao nhiêu năm, cho dù bây giờ có biến thành quỷ, chẳng lẽ còn có thể làm được trò trống gì?”

Hoàng Hậu hơi mắng: “Hồng Anh, không thể nói bậy.”

Hồng Anh cúi đầu: “Vâng, nương nương.”

“Nháo quỷ?” Hoàng Hậu cười lạnh một tiếng, đứng dậy dạo bước, “Bổn cung ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc là ai đang giả thần giả quỷ.”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, đêm, trong cung liền nháo quỷ.

Vì tùy thời hầu hạ chủ tử, các cung nữ Khôn Ninh Cung đều ở tại nhĩ phòng, để Hoàng Hậu nương nương tùy thời gọi đến.

Làm đại cung nữ hầu hạ bên người Hoàng Hậu nương nương lâu nhất, Hồng Anh đơn độc ở tại một gian nhĩ phòng, nàng sau khi theo lệ thường kiểm tra các nhĩ phòng khác, liền trở lại phòng ngủ của mình.

Thổi tắt ánh nến, nàng nằm ở trên giường, chợt nghe bên tai truyền đến một trận âm thanh tất tất tác tác, ngay sau đó, một trận âm phong đánh úp lại, cửa sổ mở một nửa phát ra tiếng vang “Kẽo kẹt kẽo kẹt”.

Hồng Anh trên cánh tay nổi lên một tầng da gà, không khỏi nghi hoặc mà đứng dậy xuống giường, thầm nghĩ gió đêm hè tại sao lại có thể âm lãnh như thế?

Nàng đi đến trước cửa sổ, đang chuẩn bị đóng cửa sổ lại, tầm mắt thình lình đối diện một bóng người ngoài cửa sổ.

“A ——” một tiếng hét thảm mới vừa phát ra một nửa, hồng y nữ quỷ ngoài cửa sổ liền bay vào, một phen bóp chặt yết hầu của nàng.

Hồng y nữ quỷ kia, cả người ướt đẫm như là mới từ trong nước vớt ra, tóc đen dài rũ rượi rũ trước đầu, tích táp mà nhỏ nước xuống,lện người phân không rõ đầu trước sau.

Tay nàng tái nhợt sưng vù, móng tay màu đỏ bạo trướng, bóp chặt Hồng Anh, nhẹ nhàng nhắc nàng lên.

Đôi tay Hồng Anh liều mạng mà chụp đánh đôi tay kia, hít thở không thông, trong tai vang vọng giọng nữ quỷ âm trầm quỷ dị: “Trong nước thật lạnh…… Ta chết thật là thảm a…… Nộp mạng đi……”

“Không, không phải ta……” Khát vọng sống khiến cho Hồng Anh cố sức phát ra âm thanh, “Hại…… Chết ngươi…… Không phải ta……”

Nữ quỷ nhẹ buông tay, Hồng Anh ngã xuống trên mặt đất.

“Khụ khụ……” Nàng che lại yết hầu, khóc lóc thảm thiết mà cầu xin, “Lệ tần nương nương, oan có đầu nợ có chủ, người hại chết ngươi không phải ta a!”

Tiếng nước tích táp chưa dừng, nước nhỏ giọt trên mặt đất kai, không biết khi nào thế nhưng đã biến thành màu đỏ như máu. Máu loãng từng luồng mà tụ tập bên nhau, vẫn luôn hướng bên chân Hồng Anh chảy xuôi, cực kỳ khiến người sợ hãi.

Hồng Anh tức khắc sợ đến nỗi mất khống chế, vội vàng nhắm mắt quỳ trên mặt đất dập đầu, “Là Thải Nguyệt…… Là Hoàng Hậu sai Thải Nguyệt hại chết ngài! Không liên quan gì đến ta a Lệ tần nương nương! Cầu xin ngài buông tha ta đi……”

Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, trong cung nháo quỷ, đại cung nữ của Hoàng Hậu bị dọa đến điên điên khùng khùng, việc này rốt cuộc áp không được, truyền tới trước mặt Quang Hi Đế.

“Hoang đường!” Quang Hi Đế đang giữa sương khói lượn lờ đả tọa, nghe vậy mở hai mắt, mắng, “Trẫm ở trong cung hơn 40 năm, chưa bao giờ nghe nói trong cung có quỷ nháo!”

Thẩm Thanh Trác đúng lúc nói: “Nơi Hoàng Thượng ở là dưới chân thiên tử, trong cung có chân long phù hộ, tà ma ngoại đạo tất nhiên không dám xuất đầu. Nói vậy, nhất định là có người giả thần giả quỷ.”

Quang Hi Đế gần đây trầm mê tu tiên, nghe xong lời này rất là hưởng thụ, bàn tay vung lên: “Thanh Trác, ngươi đi tra một phen, đến tột cùng là người phương nào cả gan làm loạn, dám ở dưới mí mắt trẫm giả thần giả quỷ!”

“Vâng, Hoàng Thượng.” Thẩm Thanh Trác lĩnh mệnh.

Nhưng phiền toái chính là, hồng y nữ quỷ kia lại tiêu thất giữa hư không, Cẩm Y Vệ liên tiếp ngồi canh ở Ngự Hoa Viên và Khôn Ninh Cung mấy ngày, củng không thấy được nửa bóng quỷ.

Rơi vào đường cùng, Thẩm Thanh Trác đành phải nhân lúc Hoàng Hậu lơi lỏng, không chú ý mà đem Hồng Anh điên điên khùng khùng mang về Bắc Trấn Phủ Tư.

Trải qua khoảng thời gian thích ứng, công lực thẩm vấn phạm nhân của Trấn Vỗ đại nhân càng thêm thâm hậu.

Tay thon dài như ngọc bưng một chén trà nhỏ, hắn tư thái đĩnh bạt ưu nhã mà ngồi trên ghế sắt, đối với tiếng kêu thảm thiết của Hồng Anh mắt điếc tai ngơ, khi rũ mắt khẽ nhấp trà, mày không động dù chỉ là một chút.

“Hồng y nữ quỷ tất nhiên đáng sợ, nhưng càng đáng sợ, kỳ thật là Bắc Trấn Phủ Tư.” Thẩm Thanh Trác tùy tay đem chung trà đưa cho Cẩm Y Vệ bên cạnh, trên mặt lộ ra một tia cười nhạt, “Nữ quỷ cùng lắm thì một phen bóp chết ngươi, Bắc Trấn Phủ Tư lại có một trăm loại phương pháp, khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.”

Hồng Anh bị trói buộc ở trên hình giá, đầu phi phát tán, cả người đều là máu, trong miệng đứt quãng phát ra tiếng kêu thảm, càng giống hồng y nữ quỹ trong lơi đồn như đúc.

“Ngươi nghĩ giả ngây giả dại là có thể trốn qua sao?” Thẩm Thanh Trác đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, sai người nâng mặt nàng lên, khinh thanh tế ngữ nói, “Nói thẳng, ngươi cùng án Lệ tần nương nương rơi xuống nước năm đó, có can hệ gì?”

***

Tử Thần Điện.

Quang Hi Đế sắc mặt xanh đen, ngồi trên long ỷ, phía dưới quỳ một tảng lớn.

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng minh giám a!” Hoàng Hậu một thân hoa phục khóc ngã xuống đất, đôi tay đấm ngực hô, “Hoàng Thượng cùng thần thϊếp làm phu thê đã nhiều năm,chẳng lễ không hiểu nhân phẩm làm người của thần thϊếp sao? Thần thϊếp trăm triệu lần cũng không thể làm không ra việc độc ác như vậy a!”

Nhàn phi đứng một bên, ngữ khí dị thường đau lòng: “Thần thϊếp cũng trăm triệu lần không nghĩ tới, Hoàng Hậu nương nương ngài lại là hung thủ gϊếŧ hại Lệ tần muội muội!”

“Nhàn phi, bổn cung cùng ngươi xưa nay không thù không oán, ngươi vì sao phải vu hãm ta?” Hoàng Hậu kích động mà chỉ vào nàng, “Ngay từ đầu, trong cung nháo quỷ, là từ trong cung ngươi truyền ra, việc này ngươi không khỏi có liên quan!”

“Hoàng hậu nương nương, ngài cũng không nên ngậm máu phun người vu hãm thần thϊếp.” Nhàn phi không cam lòng yếu thế mà phản bác nói, lại dùng khăn gấm lau lau khóe mắt ngấn lệ, “Hoàng Thượng, Lệ tần mất quá oan uổng, hiện giờ nhân chứng vật chứng đều rõ, ngài phải giúp Lệ tần muội muội chủ trì công đạo a!”

Hoàng Hậu lại chuyển hướng Quang Hi Đế, tiếp tục khóc lóc kể lể nói: “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng thần thϊếp oan uổng a!”

“Đủ rồi!” Quang Hi Đế đột nhiên tung một chưởng về phía tay vịn long ỷ, “Hoàng Hậu, trẫm vô cùng tín nhiệm ngươi, ngươi thế nhưng tâm địa rắn rết như thế!”

TruyenHD

Hoàng Hậu khóc như hoa lê đái vũ, hoàn toàn nhìn không ra vẻ đoan trang hiền thục ngày xưa, hô lớn: “Hoàng Thượng, cung nữ kia nhất định là bị người thu mua, giả tạo chứng cứ hãm hại thần thϊếp, Hoàng Thượng trăm triệu lần không thể bị kẻ gian che mắt!”

“Phụ hoàng!” Lúc này, Thái tử điện quỳ gối một bên hạ bỗng nhiên mở miệng cầu tình nói, “Mẫu hậu từ trước đến nay trạch tâm nhân hậu, coi nhi thần như thân sinh, việc này khả năng có ẩn tình, còn thỉnh phụ hoàng minh xét!”

“Thái Tử!” Quang Hi Đế đem ánh mắt hướng Tiêu Dật Thần rũ đầu, ý vị không rõ hỏi, “Ngụ ý, ngươi tin tưởng Hoàng Hậu là bị oan uổng?”

Tiêu Dật Thần cắn chặt răng, trả lời: “Đúng vậy.”

“Thái tử điện hạ, hoàng hậu nương nương mưu hại chính là thân mẫu ngài a!” Nhàn phi ở một bên thêm mắm thêm muối, “Hiện giờ chứng cứ như sơn, ngài lại như cũ tin tưởng Hoàng Hậu nương nương, này nhưng……”

“Nhàn phi, ngươi im miệng cho trẫm!” Quang Hi Đế quát lạnh một tiếng, “Không tới lượt ngươi nói chuyện!”

Nghe vậy, Nhàn phi đành phải hậm hực mà ngậm miệng lại.

“Thẩm Thanh Trác khụ khụ khụ……” Quang Hi Đế kịch liệt ho khan vài tiếng, hỏi, “Án tử là ngươi tra, ngươi thấy thế nào?”

Thẩm Thanh Trác vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt để mấy người tranh chấp, nghe vậy chắp tay trả lời: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, vi thần mới vừa rồi lại thu được một phần cung trạng, Hồng Anh chỉ ra và xác nhận Hoàng Hậu nương nương, từ Quang Hi trưởng tử đến Quang Hi thất hoàng tử, tổng cộng mưu hại bốn vị long tự."