Chương 26-2: Cấp tiên sinh ấn gan bàn chân

Tác giả: Trường Dã Mạn Mạn

Editor: Ngự Thiên Phong

***

“Điện hạ, ngài sao có thể hầu hạ chủ tử?” Tiểu Đức Tử vội vàng trả lời, “Vẫn nên để nô tài đến đi.”

Tiêu Thận không phục nói: “Ta tại sao không được?”

Thẩm Thanh Trác hai tay thon dài giãn ra, Cẩm Y Vệ phi ngư phục đã cởi, trên người chỉ còn một kiện áo trong, nghe vậy cười nói: “Ngươi phải hảo hảo nghỉ ngơi đi, đừng tới lăn lộn tiên sinh.”

Tiêu Thận đứng ở bên ngoài bình phong, trơ mắt nhìn kiện áo trong tuyết trắng đáp lên phía trên bình phong, hô hấp không khỏi cứng lại.

Tiên sinh cởi áσ ɭóŧ……

Một trận tiếng nước “Leng ka leng keng” vang lên, người sau bình phong chậm rãi bước vào thau tắm, thân hình mờ mờ ảo ảo nửa trong suốt hiện lên bình phong, càng thêm lệnh nhân tâm ngứa ngáy khó nhịn.

“Tiên sinh……” Thiếu niên hai chân tựa hồ bị chặt chẽ đóng đinh tại chỗ, đôi mắt không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm bóng người sau bình phong, môi mỏng khép mở, gần như không tiếng động mà lẩm bẩm kêu.

Nhiệt khí bốc hơi, lãnh hương ngào ngạt thuộc về tiên sinh tràn ngập trong không khí, toàn bộ cảm quan của Tiêu Thận đều bị đả động lên.

Chỉ cần hắn muốn, hắn liền có thể nhất cử vọt vào bình phong, cảnh tượng hắn ngày đêm tơ tưởng, cũng không đến mức cái gì cũng không thấy rõ như trong mộng.

Nhưng hắn không dám, chỉ cần nghĩ đến tiên sinh sẽ sinh khí, sẽ cảm giác bị mạo phạm, hắn liền không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vì thế, thiếu niên ôm hai đầu gối ngồi xổm ngồi ở bên ngoài bình phong, tận tình hít lấy hương vị làm hắn mê muội, nhắm lại mắt, ý đồ ở trong đầu phác họa ra một phần vạn phong tư của tiên sinh……

Giữa lúc đầu hôn não trướng, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, “Tiểu Thất, ngươi như thế nào chảy máu mũi?”

“Ân?” Tiêu Thận chợt từ trong ảo tưởng tỉnh lại, theo bản năng giơ tay sờ sờ mũi, quả nhiên sờ đến một tay nhão dính dính huyết.

“Ai u!” Tiểu Đức Tử hoảng sợ, chạy nhanh đem Thất điện hạ đỡ lên, “Trời hanh vật khô, điện hạ ngài nên uống nhiều nước mới được!”

Thẩm Thanh Trác xoay người trở lại phòng, rút ra một cái khăn, để thiếu niên trước áp bách hai sườn cánh mũi cầm máu, lại nhanh chóng chỉ huy Tiểu Đức Tử ninh một khối khăn lạnh, chườm lạnh trán và cổ hắn.

Tiêu Thận nằm ngửa ở trên ghế, trong lòng cảm thấy mất mặt đến cực điểm, nhưng nhìn khuôn mặt nôn nóng của tiên sinh, nội tâm lại kỳ dị cảm thấy thỏa mãn.

Một lát sau, máu mũi ngừng, hắn buông ra cáu khăn tay lấp kín cái mũi, nhân lúc tiên sinh xoay người một chốc kia, bất động thanh sắc mà đem khăn nhiễm huyết nhét vào trong lòng ngực.

Trải qua nhiều ngày thường xuyên sử dụng, khối khăn tay ở Trường Nhạc Cung kia, tiên sinh hương vị đã thực phai nhạt, hắn đang lo làm thế nào tìm cơ hội hỏi tiên sinh muốn một khối khăn mới, cái này được đến lại chẳng phí công phu.

Máu mũi chảy thật đáng giá.

“Tới, uống nước.” Thẩm Thanh Trác đem chung trà đưa cho tiểu đồ đệ, “Bắt đầu từ ngày mai, không được kén ăn, không được chỉ ăn thịt, mỗi một bữa cơm đều phải phối hợp rau dưa củ quả.”

Thiếu niên 15-16 tuổi, thân thể lớn nhanh, đối với loại đồ ăn như thịt cá nhu cầu tương đối lớn. Khi bịn họ thường lui tới bọn họ cùng nhau dùng bữa, hắn luôn muốn thay tiểu đồ đệ phối hợp hảo chay mặn, nhưng trong khoảng thời gian này hắn công vụ bận rộn, tiểu đồ đệ phỏng chừng đã sớm đem lời dặn của hắn vứt đến sau tai.

“Ta không có kén ăn.” Tiêu Thận nhéo cánh mũi, ồm ồm mà trả lời.

Thẩm Thanh Trác bấm tay búng trán hắn một cái, “Còn nói không kén ăn, vậy ngươi tại sao đang êm đẹp lại chảy máu mũi?”

“Ta……” Tiêu Thận muốn nói lại thôi.

Nguyên nhân chân chính, tiên sinh nhất định không muốn biết.

“Đừng nhúc nhích, để ta xem xem.” Thẩm Thanh Trác hơi hơi cúi người, nắm cằm thiếu niên, ngẩng mặt cẩn thận quan sát một phen, “Hảo, máu mũi ngừng.”

Tiêu Thận thần sắc ngốc ngốc mà nhìn hắn.

3000 tóc đen dính thủy có vẻ càng thêm đen nhánh, đuôi tóc hơi ướt rối tung trên vai xõa phía sau, khiến người trước mặt vốn đã diễm như đào lý, lại băng thanh ngọc khiết, đem hai loại vẻ đẹp mâu thuẫn cực hạn hòa hợp nhất thể.

Như thế nào sẽ có người, mỹ thành dáng vẻ này?

“Đúng rồi, mẫu phi ngươi gần đây thân thể có tốt không?” Thẩm Thanh Trác bỗng nhiên dường như nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi.

Tiêu Thận hoàn hồn, bất giác nhăn nhăn mày.

Trên thực tế, từ khi hắn dọn ra lãnh cung, dù không có trở về, nhưng vẫn luôn sai người giám thị lãnh cung hết thảy.

“Mấy ngày gần đây, ngươi chú ý lãnh cung hướng đi một chút. ” Thẩm Thanh Trác xoay người, “Thái tử điện hạ, khả năng sẽ đi tìm mẫu phi ngươi gây phiền toái.”

Tiêu Thận thần sắc khẽ biến: “Thái Tử? Hắn muốn làm cái gì?”

Thẩm Thanh Trác một lần nữa rót một chén trà nhỏ, “Ngươi biết nguyên nhân hắn hận ngươi đi?”

“Biết.” Tiêu Thận rũ xuống mi mắt, “Trong cung vẫn luôn có tin đồn, là mẫu phi ta gϊếŧ thân mẫu hắn.”

“Ngươi cảm thấy lời đồn này, có thể tin sao?” Thẩm Thanh Trác lại hỏi.

Tiêu Thận trầm mặc một lát, lắc lắc đầu: “Từ khi ta được sinh ra, mẫu phi đã điên điên khùng khùng, ta không biết.”

Thẩm Thanh Trác: “Ta đây nói cho ngươi biết, người hại chết thân mẫu Thái Tử không phải mẫu phi ngươi, mà chính là dưỡng mẫu hiện giờ của Thái Tử, Tôn Hoàng Hậu.”

Nghe vậy, Tiêu Thận đột nhiên ngẩng đầu lên.

Thẩm Thanh Trác thở dài một hơi: “Lệ tần vốn là tỳ nữ trong cung mẫu phi ngươi không sai, nhưng nguyên nhân chân chính khiến cho nàng đưa tới họa sát thân, là bởi vì nàng đúng lúc ấy sinh hạ một tiểu hoàng tử.”

Quang Hi Đế lập Tôn thị làm hậu, nhìn trúng chính là hiền lương thục đức của nàng, mẫu tộc không chỗ dựa. Nhưng cố tình Tôn Hoàng Hậu không biết an phận, mắt thấy những phi tần khác liên tiếp sinh hạ hoàng tử, mẫu bằng tử quý, bụng tôn Hoàng Hậu vẫn không hề có động tĩnh, không khỏi gấp đến độ hàng ngày bất an.

Nhưng vào lúc này, đại cung nữ chiếu cố bên người Tôn Hoàng Hậu lại đưa ra cái chủ ý, đem hoàng tử của phi tần khác kéo đến dưới gối mình.

Quy củ sách định Thái Tử của Đại Ung, lập đích không lập thứ, lập trưởng không lập ấu, Đại hoàng tử từ khi ra đời cho tới nay là một ma ốm, Nhị hoàng tử liền thành lựa chọn tốt nhất, một khi thành công kéo về cung mình, liền có thể danh chính ngôn thuận mà sắc lập thành Thái Tử.

TruyenHD

Thẩm Thanh Trác tổng kết nói: “Bởi vậy, Tôn Hoàng Hậu phái người dụ Lệ tần ra Ngự Hoa Viên, lại đẩy xuống hồ sen, sau lại rải tin đồn, giá họa cho mẫu phi ngươi.”

Dù sao Triệu quý phi bị Quang Hi Đế biếm lãnh cung, trở nên điên điên khùng khùng, nhiều thêm một tội danh gϊếŧ người, có ai thèm để ý?

Tiêu Thận ngồi trên ghế, một tay gắt gao nắm tay vịn, tiêu hóa một lát sau, hỏi: “Chuyện cũ năm xưa này đó, tiên sinh từ đâu biết được chân tướng?”

Thẩm Thanh Trác: “Ân……”

Hắn hẳn là không thể nói, là bởi vì mình đứng ở góc nhìn của thượng đế đi?

Đại não dạo qua một vòng, hắn nửa thật nửa giả mà trả lời: “Tuy đã à chuyện cũ năm xưa, nhưng, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió.”

Tiêu Thận trong ánh mắt hiện ra một tia mê mang.

“Muốn từ kết quả mà đào ra nguyên nhân, ngươi phải xem ai là kẻ đạt được lợi ích lớn nhất.” Thẩm Thanh Trác hơi nhướng mày, “Kết quả, không phải rõ ràng sao?”

“Khối ngọc bội mà tiên sinh đưa cho Thái Tử, đúng thật là vật chứng năm đó lưu lại hiện trường?” Tiêu Thận mẫn cảm mà bắt lấy vấn đề mấu chốt, “Tiên sinh tự ý đem vật chứng trong Bắc Trấn Phủ Tư lấy ra, có thể hay không bị người phát hiện?”

Thẩm Thanh Trác bất đắc dĩ mà cười cười: “Ngươi ngốc nha, nếu lúc trước phụ hoàng ngươi qua loa chấm dứt cái án tử này, tại sao có thể làm Bắc Trấn Phủ Tư lưu lại vật chứng mấu chốt?”

Tiêu Thận hơi kinh ngạc: “Vậy là tiên sinh làm giả?”

“Có phải thế không.” Thẩm Thanh Trác dường như lắc lắc ngón tay xanh nhạt, “Ta bí mật điều ra danh sách cung nhân tỳ nữ lui đến năm đó, tra ra vài cái tên của cung nữ trong cung Hoàng Hậu, sau lại tìm hiểu nguồn gốc, đã tìm được hung thủ thực sự.”

Tiêu Thận: “Ngươi tìm được nàng?”

“Đúng vậy, nhưng ta không có kinh động nàng, chỉ là từ trên người nàng lấy đi một khối ngọc bội.” Thẩm Thanh Trác che miệng ngáp một cái, “Chuyện này ta không thích hợp xen vào, ta cấp Thái Tử để lại manh mối, rốt cuộc nên điều tra ra sao, xem chính hắn đi.”

Thái tử điện hạ tuy nhỏ bụng ruột gà, chỉ vì cái trước mắt, nhưng cũng không đến mức vụng về như lợn, manh mối chứng cứ rõ ràng như thế, không đến mức tìm không ra điểm đột phá.

Đã nói đến nước này, Tiêu Thận thế nhưng như cũ khó hiểu: “Tiên sinh phí sức lớn như vậy, chỉ vì ly gián quan hệ Hoàng Hậu cùng Thái Tử? Nhưng Thái Tử vì giữ Đông Cung chi vị, tất nhiên sẽ không dễ dàng cùng Hoàng Hậu trở mặt.”

“Ngươi nghĩ lại, nghĩ không ra, thì chờ xem kịch vui đi.” Thẩm Thanh Trác chậm rãi đứng dậy, lại ngáp một cái, “Tiên sinh mệt rồi, ngươi rửa mặt xong, cũng mau chóng lên giường nghỉ ngơi đi.”

Tiêu Thận nhìn ra thần sắc hắn khốn đốn đến cực điểm, lòng như bị một bàn tay bóp một phen, nhanh chóng đứng dậy đỡ hắn, “Tiên sinh mau nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Thanh Trác ngồi trên giường, đang muốn đạp rớt guốc gỗ trên chân, nháy mắt tiếp theo, cổ chân liền bị một bàn tay nóng bỏng nắm lấy.

“Ân?” Thẩm Thanh Trác rũ mắt, “Làm sao vậy?”

Tiêu Thận vẫn chưa ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng trả lời: “Ta giúp tiên sinh ấn gan bàn chân một chút, như thế có thể tiêu trừ mệt nhọc.”

Thẩm Thanh Trác dùng khuỷu tay chống giường, thân thể hơi hơi ngửa ra sau, mới lạ nói: “Ngươi còn học cái này?”

“Mới học.” Tiêu Thận đem đôi chân ngọc tinh xảo đặc sắc kia nhẹ nhàng rút ra khỏi guốc gỗ, “Tiên sinh thử một lần, xem có thoải mái hay không.”

“Hảo.” Thẩm Thanh Trác lên tiếng, tựa hồ vẫn chưa cảm thấy Đại Ung Thất hoàng tử, đế vương tương lai, thế nhưng giờ phút này quỳ gối trước người hắn mát xa gan bàn chân, có chỗ nào đó không đúng.

Tiêu Thận nhìn chằm chằm chân ngọc trong tay, thầm nghĩ tiên sinh quả thật là mỹ từ sợi tóc tới tận ngón chân.

Mắt cá chân khớp xương hơi hơi nhô lên, cùng cánh tay giống nhau tinh tế tinh xảo, khiến hắn muốn dùng dây xích khóa lại, động một chút sẽ phát ra tiếng vang mỹ diệu “Leng keng leng keng”.

Mu bàn chân oánh bạch phiếm hồng nhạt, gân xanh trong suốt hơi hơi phồng lên, ngón chân nhỏ nhắn mượt mà đáng yêu, nắm trong lòng bàn tay, xúc cảm mềm ấm lại trơn trượt, lệnh người yêu thích không buông tay.

“Sao không ấn?” Thẩm Thanh Trác nghiêng đầu đợi một lát, không cấm nhẹ giọng thúc giục.

Tiêu Thận như mới tỉnh mộng, ngón tay thon dài hơi thêm tí lực, bắt đầu xoa ấn gan bàn chân mềm mại.

“A ha……” Không ngờ một nhấn này, Thẩm Thanh Trác lập tức phát ra tiếng cười, nhấc chân liền dẫm đùi thiếu niên, lại cười nói, “Tiểu Thất đừng ấn, có điểm ngứa a……”

Một chốc kia, Tiêu Thận sống lưng cứng còng, đùi rắn chắc hữu lực căng chặt như đá.