Chương 27-2: Hắn muốn ngày ngày đêm đêm

Tác giả: Trường Dã Mạn Mạn

Editor: Ngự Thiên Phong

Lời vừa nói ra, cử tọa ồ lên.

“Khụ khụ khụ khụ……” Quang Hi Đế khụ đến một trận đất rung núi chuyển.

Nguyên phi cũng bất chấp thất lễ, tiến lên vỗ nhẹ lưng Quang Hi Đế, ôn nhu khuyên nhủ, “Hoàng Thượng bớt giận, bảo trọng long thể quan trọng.”

“Oan uổng! Thần thϊếp oan uổng a!” Hoàng Hậu vừa nghe, gấp đến độ sắp ngất đi, “Thẩm đại nhân, tiện tì kia hãm hại bổn cung! Lần này lời chứng vạn không thể tin tưởng a!”

Nhàn phi không thể tin tưởng mà mở miệng nói: “Cho nên…… Thần thϊếp năm đó hoài vị long tử đầu tiên, cũng là bị hoàng hậu nương nương hại chết!”

Lúc này, Nguyên phi đứng ở bên cạnh Quang Hi Đế thân thể cứng đờ, hiển nhiên cũng đang nghĩ tới hài tử đã mất của mình.

Nhàn phi lập tức quỳ xuống, hành dập đầu đại lễ: “Hoàng Thượng, cầu ngài vì hài tử đã chết của thần thϊếp đòi lại công đạo!”

Đến tận nước này, Hoàng Hậu tự biết đại thế đã mất, mặt đầy tuyệt vọng mà xụi lơ trên mặt đất, khóc hô: “Hoàng Thượng…… Hoàng Thượng ngài cho rằng, thần thϊếp không muốn vẫn luôn làm nhất quốc chi mẫu hiền lương thục đức trong lòng ngài sao?”

“Ngươi này…… Khụ khụ……” Quang Hi Đế một tay ném Phật châu trên tay xuống, “Ngươi ả độc phụ này, trẫm nhìn lầm ngươi rồi!”

“Nhìn lầm? Ha ha ha ha ha…… Hoàng Thượng còn không phải là bởi vì thần thϊếp lẻ loi hiu quạnh, mẫu tộc không chỗ nào dựa, cho nên mới sách phong thần thϊếp làm Hoàng Hậu sao?” Hoàng Hậu khóc lóc cười to nói, “Ngài sách phong thần thϊếp làm Hoàng Hậu, nhưng một đứa con nối dõi cũng không chịu để lại cho thần thϊếp, khiến thần thϊếp chỉ có thể trơ mắt mà nhìn những phi tần khác, vì ngài sinh nhi dục nữ!”

Quang Hi Đế quát: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì?”

“Năm đó ta sai người đem Lệ tần đẩy vào hồ hoa sen, Hoàng Thượng thực sự không hay biết gì?” Hoàng Hậu mắt phượng trợn lên, lạnh giọng chất vấn nói, “Bỏ mẹ lấy con, chẳng lẽ hành động thần thϊếp không hợp tâm ý Hoàng Thượng sao!”

“Nói năng bậy bạ!” Quang Hi Đế hỏa khí công tâm, “Người tới! Người tới mau đem ả độc phụ này kéo xuống!”

Cùng lúc đó, thái tử điện hạ quỳ gối giữa điện nhắm mắt lại, không hề mở miệng cầu tình.

Một lát sau, ngoài cửa điện cách đó không xa, Thẩm Thanh Trác một thân phi ngư phục đỏ thẫm, đầu ngón tay phấn nộn nhẹ nhàng vuốt ve vỏ Tú Xuân đao, ôn nhu đến mức tựa như vuốt ve người thương.

“Thẩm Quân Nặc!” Phía sau truyền đến một đạo thanh âm nghiến răng nghiến lợi, theo sau một bàn tay to hung hăng bắt được cánh tay hắn.

“Đại nhân!” Khổng Thượng gấp đến độ tiến lên một bước, lại dưới ánh mắt trấn an của đại nhân, lui trở về.

Thẩm Thanh Trác tùy ý cho hắn động, ngữ khí bình đạm nói: “Thái tử điện hạ, xin hỏi có gì chỉ giáo?”

Tiêu Dật Thần sắc mặt âm trầm, đè thấp tiếng nói: “Ngươi rõ ràng đã nói, sẽ không nhúng tay vào chuyện này!”

“Thái tử điện hạ, vi thần đích xác không muốn nhúng tay vào chuyện này.” Thẩm Thanh Trác bình tĩnh mà giải thích, “Chỉ là có người ở trong cung giả thần giả quỷ, vi thần phụng mệnh Thánh Thượng, không thể không tra.”

Tiêu Dật Thần chau mày, lạnh lùng nói: “Người giả thần giả quỷ, chẳng lẽ không phải ngươi?”

“Dĩ nhiên không phải vi thần.” Thẩm Thanh Trác nhẹ nhàng rút ra cánh tay của bản thân, “Việc này vốn dĩ chỉ có ta và điện hạ biết, tin tức đến tột cùng là như thế nào lộ ra ngoài, điện hạ không ngại trở về điều tra người trong nhà một chút.”

Tiêu Dật Thần sửng sốt: “Xin chỉ giáo?”

“Vi thần lại nhắc nhở điện hạ một câu, cung nữ đầu tiên phát hiện trong cung có quỷ nháo, đến từ cung nào?” Thẩm Thanh Trác lui về sau một bước, “Hoàng hậu nương nương bị phế, cuối cùng lợi ích đến sẽ tay ai?”

Đáp án quá rõ ràng.

Một khi Hoàng Hậu bị phế, đồng nghĩa thân phận của Thái Tử sẽ biến thành thứ tử. Trong thời gian ngắn, đích xác sẽ không đe dọa đến Đông Cung chi vị của Tiêu Dật Thần, nhưng nếu là Quang Hi Đế lại sách phong tân Hoàng Hậu, như vậy, nhi tử Hoàng Hậu tân nhiệm mới danh chính ngôn thuận là đích tử.

Đây cũng là nguyên nhân trong đại điện vừa nãy, Tiêu Dật Thần cắn răng vì Hoàng Hậu cầu tình.

Thẩm Thanh Trác chắp tay hành lễ: “Thần còn có công vụ trong người, xin cáo lui trước.”

***

Tôn Hoàng Hậu một sớm bị biếm thành thứ dân, biếm lãnh cung, thái tử điện hạ sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không có tâm tư chú ý đến, Đông Cung đã lặng yên không một tiếng động mà thiếu mất một vị cung nữ.

“Nghĩa phụ, ngài xem vị tiểu mỹ nhân kia, nhi tử chính là vì ngài lộng lại đây.” Tiểu thái giám chó săn quỳ gối bên chân Phan Sùng, ân cần mà giúp hắn đấm chân.

“Ân?” Phan Sùng mở hai mắt, tiếng nói sắc nhọn, “Nô tỳ kia chính là người trong cung Thái Tử, ngươi làm sao dám bắt?”

“Hải nha, chỉ cần là đồ vật nghĩa phụ muốn, cho dù là sao trên trời trăng trong nước, nhi tử cũng sẽ nghĩ biện pháp đoạt tới hiếu kính nghĩa phụ!” Phan Đông Thăng gỡ lại, “Nói nữa, Hoàng Hậu hiện giờ bị phế, Đông Cung kia tương lai có thể hay không đổi chủ, vẫn rất khó nói!”

“Lớn mật!” Phan Sùng một chân đá hắn, trong giọng nói lại không có ý trách cứ, “Lời này há là ngươi có thể nói?”

“Nhi tử biết sai, nhi tử biết sai!” Phan Đông Thăng vội vàng tự mình tát một cái, “Nghĩa phụ, nhi tử chỉ dám nói ở trước mặt ngài!”

Phan Sùng âm dương quái khí mà cười một tiếng, “Bất quá, ngươi nói cũng không sai, trong cung này a, sợ là muốn đổi trời.”

Phan Đông Thăng tiếp tục đấm chân, “Nghĩa phụ, tiểu mỹ nhân kia nên xử lý thế nào?”

Phan Sùng uống một ngụm tham trà, “Người là ngươi như thế nào bắt ra?”

“Là Thích chỉ huy sứ hỗ trợ bắt ra!” Phan Đông Thăng lập tức trả lời.

Phan Sùng một đôi mắt tam giác âm hiểm mị mị, “Thích Hiến Lâm?”

“Đúng vậy!” Phan Đông Thăng mở miệng giải thích nói, “Hắn không phải quản cấm quân sao? Vì hướng ta —— hướng nghĩa phụ ngài kỳ hảo, liền chủ động bắt mỹ nhân nhi, đưa tới nghĩa phụ ngài nơi này.”

Phan Sùng cười một tiếng: “Thích Hiến Lâm này, chính là cháu trai Thái Hậu a.”

Phan Đông Thăng nịnh hót nói: “Ai quan tâm hắn là cháu trai của ai, hiện giờ lão tổ tông cùng nghĩa phụ ngài mới là người Thánh Thượng tín nhiệm nhất, trong cung có ai không muốn nịnh bợ nghĩa phụ đâu?”

Phan Sùng cực kỳ hưởng thụ gật gật đầu, từ trên ghế nằm đứng dậy, cười quái dị nói: “Tới, để ta nhìn mỹ nhân nhi này một cái, xem xem có chấn kinh hay không a?”

Vì thế, Phan Đông Thăng cố ý tránh mặt các thái giám khác, tung ta tung tăng mà đi theo sau nghĩa phụ vào trong phòng.

Nhà ở của bọn thái giám ở trong cung ẩm ướt dơ bẩn, nhưng Phan Sùng không chỉ có một tòa nhà chuyên chúc trong hoàng thành, ngay cả trong cung chỗ đặt chân trong nhà ở, đều không giống những cung nhân khác mở rộng đến sáng ngời.

Đẩy cửa ra, trên giường trong phòng phóng một cái bao tải nằm ngang, mỹ nhân nhi bên trong không nhúc nhích.

Phan Sùng biểu tình càng ngày càng hưng phấn, xoa xoa đôi tay. Cười da^ʍ nói: “Bọn ngươi ngu xuẩn này muốn giúp nhưng không hiểu thương hoa tiếc ngọc, sao có thể thô lỗ như thế với mỹ nhân nhi?”

Phan Đông Thăng sắc mặt cứng đờ, trong lòng thầm mắng ngươi cái đồ biếи ŧɦái ham thích tra tấn mỹ nhân nói ra lời này không sợ bị cắt lưỡi à?

“Vâng vâng vâng, nghĩa phụ giáo huấn rất đúng!” Hắn cười hùa, cúi đầu khom lưng nói, “Nhi tử sai rồi, lần tới nhất định ôn nhu mà đem mỹ nhân nhi đưa đến trên giường nghĩa phụ.”

Phan Sùng đi đến trước bao tải, bỗng nhiên lại nói: “Tiểu tỳ nữ này lớn lên xác thật không tồi, chỉ là nếu bàn về bản lĩnh câu hồn đoạt phách, vẫn còn kém một chút.”

“Nghĩa phụ chỉ giáo cho?” Phan Đông Thăng hỏi dò, “Chẳng lẽ trong lòng nghĩa phụ, có mục tiêu khác?”

“Ai……” Phan Sùng âm dương quái khí mà cười nói, “Lại nói tiếp, người này ngươi cũng nhận thức.”

Phan Đông Thăng: “Còn thỉnh nghĩa phụ chỉ rõ.”

Phan Sùng bóp giọng nói trả lời: “Chính là tiên sinh hầu giảng của hất điện hạ, hiện giờ là đại hồng nhân trước mặt Hoàng Thượng, Bắc Trấn Phủ Tư Trấn Vỗ đại nhân a!”

Lời vừa nói ra, bao tải bọc người không dễ phát hiện động động.

Tiêu Thận vốn đang ngưng thần nín thở, nghe vậy, ánh mắt đen nhánh đột nhiên biến lãnh, một cổ sát khí lạnh vô cùng chợt lóe mà qua, lại bị hắn giấu ở đáy mắt đen kịt.

Phan Đông Thăng ngạc nhiên nói: “Không, không nghĩ tới, nghĩa phụ ngài thế nhưng…… Nhớ thương Thẩm công tử……”

“Thẩm công tử này a, kia chính là mỹ nhân nhi tuyệt sắc khó gặp.” Phan Sùng tươi cười đáng khinh đến cực điểm, hiển nhiên đã ở trong lòng đem người dâʍ ɭσạи không biết bao nhiêu lần, “Đặc biệt là cặp mắt kia, hệt như hồ ly câu nhân vô cùng. Nhưng hắn lại không kiêng gì bộ dáng yêu nghiệt đó, vẫn thường thích cố làm ra vẻ, ngươi ngẫm lại, ban ngày không thể dâʍ ɭσạи Trấn Vỗ đại nhân, ban đêm tới trên giường rồi ——”

Phan Đông Thăng nghe được mồ hôi lạnh chảy ròng, theo bản năng liếc bao tải một cái, vâng vâng dạ dạ nói: “Nhưng…… Hoàng Thượng trước mắt cực kỳ coi trọng Thẩm công tử, nhi tử cũng không dám……”

“Nghĩa phụ lượng được ngươi cũng không có cái gan đó.” Phan Sùng liếc xéo hắn một cái, động thủ cởi bỏ bao tải, “Nhưng ta cũng không vội, phong thuỷ thay phiên luân chuyển, vạn nhất ngày nào đó Trấn Vỗ đại nhân hắn rơi xuống khó ——”

Lời còn chưa dứt, trước mắt hắn thoảng qua một đạo hắc ảnh, chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, theo sau một cổ máu tươi cấp tốc phun ra.

Phan xưởng công trừng lớn hai mắt, ánh mắt như thấy quỷ trừng Thất điện hạ một thân nữ trang trước mắt, “Ngươi……”

Mới vừa phát ra một chữ, thân hình cồng kềnh đã ầm ầm ngã xuống đất, Phan xưởng công đến chết cũng không rõ, mỹ nhân nhi trong bao tải như thế nào lắc mình cái liền biến thành Thất hoàng tử đòi mạng.

Tiêu Thận cầm chủy thủ sáng như tuyết trong tay, mặt vô biểu tình mà xoa xoa khuôn mặt tuấn tú bị máu tươi phun tung toé, lại rũ mắt, trong ánh mắt nhìn về phía tử thi, toát ra một cổ chán ghét cực kỳ nùng liệt.

Hắn mặc cung phục cung nữ hồng nhạt, một đầu tóc đen dài như mực rối tung, thiếu niên tuấn mỹ nhất thời mỹ đến sống mái mạc biện, nhưng cả người hắn tản ra lệ khí khϊếp người, khuôn mặt dính huyết giống như Tu La ác quỷ, lệnh người trăm triệu lần không dám nhiều xem một cái.

“Thất, Thất điện hạ……” Phan Đông Thăng đã nơi nào gặp qua trường hợp gϊếŧ người huyết tinh tàn nhẫn như vậy, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, lắp bắp mà dập đầu hồi bẩm nói, “Tiểu nhân, tiểu nhân đã dựa theo ngài phân phó……”

“Hoạn quan, cẩu hoang, bổn điện hạ giúp ngươi chết quá dễ dàng.” Tiêu Thận mắt điếc tai ngơ, tựa hồ vẫn chưa hả giận, một chân hung hăng đá tử thi, lại cong lưng, mãn nhãn sâm hàn mà dùng chủy thủ sắc bén, một đao một đao hoa lạn gương mặt của thái giám chết bầm khiến hắn buồn nôn.

Trừ bỏ chính hắn, người dám cả gan mơ ước tiên sinh, đều sẽ bị hắn thiên đao vạn quả, nghiền xương thành tro!

***

Lời Editor: Thưa chư vị, tiểu sói con gϊếŧ người là có nguyên do mục đích cả nha, không phải chỉ vì tình yêu mù quáng đâu!

Đừng tưởng tiểu sói con bị não tàn rồi bỏ rơi hắn cùng tiên sinh pleasesssss!!!!