Chương 7

Tình huống này khiến Tất Dung, người luôn nhạy bén, nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

Đúng lúc này, người đàn ông bị Tất Dung cướp vũ khí vội la lên: “Cậu kia, nguy hiểm, mau tới…”

Đột nhiên, Tất Dung cảm thấy một cảm giác áp bức rất mạnh mẽ, gần như muốn khiến cậu quỳ xuống ngay tại chỗ, cảm giác áp bức đó đến từ phía sau lưng cậu.

Ngay lập tức, những người đàn ông đang cầm vũ khí đứng trước mặt cậu cũng không thể chống đỡ nổi, vũ khí trong tay lần lượt rơi xuống đất, sau đó thân thể mềm nhũn ngã trên mặt đất, hoàn toàn bất tỉnh.

Trước mắt Tất Dung đột nhiên tối sầm, thiếu chút nữa cũng ngã xuống, nhưng cuối cùng cậu vẫn giữ vững được, cậu rõ ràng cảm giác trong não của mình dâng lên một luồng sức mạnh êm dịu khác thường, loại sức mạnh này mặc dù không có tính công kích, thế nhưng lại có thể chống lại trước cảm giác áp bức kia.

Cậu bỏ vũ khí trong tay xuống, xoay người đối mặt với người đàn ông đang cuộn mình trong góc tường. Trên mặt người đàn ông đeo một chiếc mặt nạ, chỉ che đi trán và hai con mắt, để lộ ra sóng mũi cao và đôi môi mím chặt.

Đây hẳn là một người đàn ông không xấu trai, chỉ đáng tiếc là không nhìn được toàn bộ khuôn mặt.

Tất Dung chống đỡ áp lực đi về phía người đàn ông, sau đó ngồi xổm xuống, đột nhiên người nọ mở mắt ra, đôi mắt chứa đầy tơ máu, ánh mắt lạnh lùng, khiến người khác nhìn thấy có chút sợ hãi.

“Cút đi”

Một giọng nói khàn khàn nhưng tràn đầy khí thế phát ra từ cổ họng người nọ.

Tuy nhiên, Tất Dung không hề bị dọa sợ, cậu đưa tay về phía người đàn ông.

“Tôi từng là bác sĩ, biết đâu tôi có thể giúp anh.”

Vẻ lạnh lùng trong đôi mắt của anh dần dần tiêu tán, sau đó, một bàn tay to nắm lấy tay Tất Dung.

Dựa theo ký ức của nguyên chủ, cậu cố gắng phát năng lượng trong đầu của mình ra ngoài, xâm nhập vào não của người đàn ông kia, trong biển tinh thần đen tối, Tất Dung nhìn thấy một chùm sáng màu xám đậm, cậu điều khiển tinh thần lực không ngừng tiến về phía trước, cố gắng bao bọc lấy chùm ánh sáng màu xám kia.

Lần đầu tiên đương nhiên thất bại.

Người đàn ông thấp giọng nói: “Vô dụng thôi, tranh thủ lúc tôi còn có thể khống chế được mình, cậu đi nhanh đi, để tránh đến lúc đó tôi làm cậu bị thương.”

Eiffel có chỉ số gen giống cái 85% còn không có cách cứu chữa cho anh, cậu chẳng qua chỉ là một người bình thường, làm sao có thể giúp anh, có khi còn khiến bản thân bị liên lụy.

Tuy nhiên, Tất Dung lại nắm chặt tay người đàn ông không chịu buông ra, nhìn kỹ thì trên đầu cậu đã xuất hiện một tầng mồ hôi mịn.

“Để tôi thử lại một lần nữa đã.”

Mặc dù Tất Dung biết rất rõ, người trước mặt cậu đã trải qua bạo động tinh thần lực, người chỉ có 25% gen giống cái như cậu, hoàn toàn không có khả năng đảm nhiệm nổi, nhưng cậu vẫn muốn dùng hết sức mình thử lại một lần nữa.

Người kia tựa như bị khϊếp sợ bởi sự kiên định lộ ra trong mắt cậu, cuối cùng cũng gật đầu: “Được rồi, để cậu thử lại một lần nữa, nhưng nếu vẫn không được, vậy thì nhanh chóng cút đi.”

Sở dĩ Hoàng Phủ Kham nói như vậy, không phải vì anh cảm thấy chàng trai trẻ trước mặt có thể giúp anh, chỉ là vì anh muốn tìm một cái cớ để khiến cậu rời đi.

Dù sao đi nữa, người duy nhất trên thế giới này có thể khai thông tinh thần lực cho anh cũng chỉ có một mình Eiffel.

Hoàng Phủ Kham thậm chí còn đang nghĩ, có lẽ, anh nên nghe lời những lão già kia, để Eiffel trở thành vương hậu của mình, thay vì cứ tiếp tục chờ đợi khả năng có một phần một trăm ngàn như vậy.