Chương 6

Nguyên chủ từng làm việc tại nhà máy cơ giáp tương tự như chỗ này, cậu ấy cũng làm công việc cơ bản nhất là lắp ráp các linh kiện, dù sao công việc thiết kế bản vẽ ban đầu và lắp ráp cuối cùng, nhất định phải do người có trình độ cao hơn đảm nhiệm.

Tất Dung thừa hưởng ký ức của nguyên chủ, vì vậy cậu đương nhiên có đủ khả năng để làm những việc này.

Tuy nhiên, câu chuyện bắt nạt người mới đến, dường như là một loại truyền thống ngầm luôn tồn tại, bất kể ở thời đại nào.

Chỉ trong chốc lát sau khi Tất Dung ngồi xuống chỗ làm việc của mình, một công nhân đã đến nói chuyện phiếm với cậu, vừa trò chuyện được một lúc, người nọ đã đặt một đống linh kiện của anh ta xuống trước mặt Tất Dung, yêu cầu Tất Dung giúp anh ta lắp ráp hoàn chỉnh.

“Lý Nhị, cậu bắt nạt người mới như vậy, cũng quá trắng trợn rồi đó.” Có người bất mãn lên tiếng.

Lý Nhị đó rõ ràng là một kẻ có thâm niên trong nhà máy này, nghe những lời người kia nói, anh ta không những không kiềm chế bản thân mà còn nhìn về phía người nọ, phách lối hỏi: “Cậu đang lo lắng sợ Tất Dung vất vả, muốn chia sẻ công việc với cậu ta à?”

Người nói thay Tất Dung trước đó đột nhiên không lên tiếng nữa.

Lý Nhị lại nói: “Tiểu Tất, cậu có thể làm xong trước khi tan ca không?”

Tất Dung nhẹ gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng.”

Cậu mới đến đây ngày đầu tiên nên chưa hiểu quy tắc, nhưng tốt hơn hết là tránh tạo nên rắc rối.

Trước đây Tất Dung đã từng tham gia nhiều chiến trường, cơ thể cũng đã sớm quen với những công việc có cường độ cao, hiện tại đã thích ứng rất tốt, cho dù số lượng linh kiện cần lắp ráp nhiều gấp đôi nhưng cậu vẫn hoàn thành trước khi tan ca.

Lý Nhị rất hài lòng, anh ta ôm đống linh kiện đã lắp ráp xong, rồi rời khỏi chỗ cậu, Lý Nhị vừa đi thì người công nhân trước đó đã ra mặt cho Tất Dung ngay lập tức đến, thì thầm với cậu: “Xem ra cậu thông minh hơn tôi nghĩ, không đối đầu trực diện với anh ta. Lý Nhị là cháu trai của tổ trưởng tổ chúng ta, ông ấy không có người thân nào khác, chỉ có một người cháu như vậy, cho nên ông ấy đối xử rất tốt với anh ta. Vì lẽ đó, trưởng nhóm cũng chỉ mắt nhắm mắt mở trước một số hành vi của Lý Nhị. Trước đây có một người mới đến không hài lòng với việc bị anh ta chèn ép, nhưng rồi người nọ đã lập tức bị đuổi việc.”

Tất Dung bình tĩnh nhíu mày, cậu không ngờ cái xưởng nhỏ này lại hỗn loạn như vậy, nếu cậu thật sự bị đuổi việc, không chỉ ảnh hưởng đến điểm tín dụng của mình, thậm chí còn có thể gia tăng mức độ khó khăn cho chuyện tìm kiếm việc làm sau này.

Người này nói xong liền vỗ vai Tất Dung nói: “Chịu đựng qua một thời gian sẽ ổn thôi.”

Tất Dung không nói lời nào, nhìn người nọ rời đi.

Tố chất tâm lý của cậu rõ ràng tốt hơn nhiều so với những công nhân bình thường trong nhà máy này, vì vậy cậu cũng không tức giận, thu dọn đồ đạc rồi trở về nhà.

Từ nhà máy đến chung cư chỉ mất vài phút cưỡi phi hành khí, nhưng phải mất hơn hai mươi phút đi bộ, còn chưa kể đến phải đi qua những khu ổ chuột nhếch nhác.

Tất Dung không có tiền, cho nên chỉ có thể chọn cách đi bộ.

Tuy nhiên, khi cậu đi qua khu ổ chuột thì xảy ra sự cố.

Khi Tất Dung đang đi qua một con hẻm tối, cậu bắt gặp một nhóm người có vũ khí đang vây quanh một người đàn ông đeo mặt nạ, bản tính chính nghĩa bẩm sinh đã khiến Tất Dung ra tay hành động, cậu nhanh chóng cướp vũ khí trên tay của một trong những người đàn ông đó, rồi chĩa nó về phía đám người này.

“Nơi này là liên bang, không cho phép có bất kỳ hành động cướp bóc nào, vừa rồi tôi đã báo cho cảnh sát liên bang, nếu mấy người thức thời, thì mau cút khỏi đây đi.”

Khi đó Tất Dung mới nhận ra có điều gì đó không ổn, những người đàn ông trước mặt cậu mặc dù đang cầm vũ khí, nhưng vẻ mặt của bọn họ lại vô cùng căng thẳng, thậm chí cậu có thể nhìn thấy rõ mồ hôi toát ra trên trán những người này qua ánh sáng trên vũ khí.

Bọn họ là người bắt nạt, vì sao còn căng thẳng hơn người được cậu bảo vệ, người đang ở sau lưng cậu?