Chương 8

Lần này, dường như Tất Dung đã huy động toàn bộ tinh thần lực của mình.

Những tinh thần lực kia giống như những sợi tơ mỏng chất chồng tầng tầng lớp lớp lên nhau, bao bọc lấy cụm ánh sáng màu xám trong biển tinh thần của anh, sau khi sợi tơ mỏng đầu tiên quấn lên thành công, những sợi tơ mỏng khác cũng dồn dập nương theo.

Thời gian dần dần trôi đi, chùm sáng màu xám từ từ nhạt dần, biến thành một quả cầu ánh sáng trắng tinh không chút tì vết.

Ngay khoảnh khắc đó, vẻ mặt thống khổ của anh lập tức biến mất, trở nên vô cùng thanh thản, anh đột nhiên mở mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người thanh niên trước mặt, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.

Đúng vậy, đúng là không thể tưởng tượng được.

Theo thống kê của liên bang, không còn một người nào có 85% gen giống cái trong toàn bộ ngân hà, ngoại trừ Eiffel. Đây cũng chính là lý do vì sao anh phải có Eiffel.

Nhưng, Eiffel, người có gen giống cái cao tới 85%, cũng chỉ có thể tiến hành khai thông giúp anh khi anh bị rối loạn tinh thần lực, chứ không thể giải quyết được khi tinh thần lực của anh bị bạo động.

Nhưng chàng trai trẻ trước mặt anh lại có thể làm được điều này.

Đây quả thực chính là một kỳ tích, một kỳ tích đối với anh.

Giờ khắc này, Hoàng Phủ Kham cảm giác anh đang có trạng thái tốt nhất trong mười năm qua, điều này khiến anh vô cùng thỏa mãn.

Chẳng qua, người thanh niên trước mặt anh hình như có chút không ổn, khuôn mặt đỏ bừng, các đốt ngón tay hơi trắng bệch, trong đầu anh đột nhiên hiện lên một ý nghĩ kỳ quái.

Truyền thuyết kể rằng những người có 100% gen giống cái, có thể chữa trị được tất cả các bệnh liên quan đến tinh thần lực, nhưng điều này sẽ để lại di chứng. Sau khi người này chữa trị cho một bệnh nhân có tinh thần lực hùng mạnh, sẽ hoàn toàn kích phát gen giống cái trong cơ thể, từ đó nhanh chóng bước vào thời kỳ phát tình.

Chẳng qua truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, dù sao người của anh tìm khắp ngân hà, cũng không tìm được người có thể vượt qua Eiffel.

Có lẽ người thanh niên này gặp vấn đề riêng gì đó.

Anh đỡ Tất Dung đứng dậy, nói với cậu: “Để trả ơn vì cậu đã cứu tôi, tôi sẽ đưa cậu về nhà.”

Khi ngón tay của Tất Dung chạm vào ngón tay của người đàn ông, giống như có một luồng điện đột nhiên bị khuấy động, cảm xúc chạm vào ấy tựa như dòng điện khiến vết ửng hồng trên mặt Tất Dung càng đậm thêm mấy phần, cả khuôn mặt đỏ bừng như muốn bốc cháy.

Cậu đẩy mạnh anh ra, lắp bắp nói: “Không, không cần.”

Trạng thái hiện tại của cậu thật sự rất kỳ lạ, đặc biệt là khi anh đứng gần bên, hình như cậu còn có thể ngửi thấy một mùi hương từ trên người anh, mùi thơm này dường như khiến đầu óc cậu lâng lâng, hơn nữa, cậu căn bản chưa từng ngửi qua loại mùi này.

Hoàng Phủ Kham nhìn chằm chằm cậu, suy nghĩ anh đã đè nén trước đó lại xuất hiện.

Phản ứng của cậu thanh niên này vô cùng đáng ngờ.

Đầu óc anh hoạt động rất nhanh, không đợi Tất Dung đồng ý, anh lại nắm tay Tất Dung, kiên định nói: “Tình trạng của cậu bây giờ rất tệ, tôi nhất định phải đưa cậu về.”

Khi tay Tất Dung lại bị giữ lại, cơ thể cậu đột nhiên giật nảy lên, giống như sắp mềm nhũn ra, đồng thời trong lòng đột nhiên dâng lên một khát vọng cực kỳ mãnh liệt - cậu muốn đến gần người đàn ông này, chạm vào người anh, thậm chí còn muốn cởi hết quần áo, rồi cọ xát vào cơ thể của anh.

Loại cảm xúc này ngay lập tức khiến Tất Dung vừa xấu hổ vừa khó chịu, nhưng hết lần này tới lần khác cậu hoàn toàn không thể chống cự lại được nếu chỉ dựa vào ý chí của mình, thậm chí khát vọng này còn trở nên dữ dội hơn theo thời gian.