Chương 5

"Tới rồi đây, tỷ đợi có lâu không?"

“Mau mau ăn khi còn nóng!”

Tôi đặt từng món ăn một trước mặt Diệp Vân Yên.

"Tự tay muội đã làm những thứ này đó! Tỷ ăn thử đi!"

Trên mặt Diệp Vân Yên hiện lên một tia kinh ngạc, nàng trìu mến nhìn tôi.

Chắc chắn là nàng ấy đã cảm động lắm rồi!

Woohoo, tôi biết rồi! Không ai có thể cưỡng lại được những món ăn ngon!

Diệp Vân Yên kéo tôi xuống ngồi cạnh nàng, rồi nắm lấy tay tôi.

“Muội, không, ăn, à?”

Tôi nhìn những món ăn nhẹ tôi đã chuẩn bị, trong lòng buồn thiu.

"Không, không, không, tỷ cứ ăn đi."

“Ta nghe nói tỷ bị đau họng, nên ăn chút gì đó nhẹ nhàng, ta không ăn đâu.”

Vấn đề là, tôi siêu ghét những món không cay!!

Diệp Vân Yên cười: “Chúng, ta, cùng, ăn, đi”

Ah? Ăn cùng nhau?

Tôi hơi ghét bỏ.

“Làm, món, món cay.”

“Ta, thích, cay.”

Ôi chao, Diệp Vân Yên cũng thích ăn cay!

"Tỷ, chúng ta đã thống nhất là tỷ sẽ không thể ăn đồ cay nữa mà. Trước tiên cổ họng tỷ phải khỏi bệnh đã."

Nếu không, tôi thực sự sợ cổ họng của nàng sẽ bị kí©h thí©ɧ, hoàn toàn không thể phát ra âm thanh nữa.

Tới lúc đó, nàng tức quá liền gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ, tôi phải làm sao đây?

Diệp Vân Yên nhếch khóe miệng, sau đó buông tay tôi ra, cầm đũa bắt đầu gắp rau.

Tôi chán quá nên ngồi nhìn nàng ăn.

Sau đó tôi mới nhận ra rằng bàn tay của Diệp Vân Yên cũng rất to, các khớp xương rõ ràng.

Có cảm giác... giống bàn tay của một người đàn ông hơn.

Đây có thể là một đột biến gen chăng?

Hay vị mẫu thân đã lìa đời từ sớm của chúng ta thực chất là một người đẹp cao lớn cường tráng!?

Haiza, chẳng biết người mù đến mức nào mới có thể có cảm tình với Hầu gia được đây?

Một cái bát không được đưa đến trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Diệp Vân Yên đưa bát cho tôi.

Tôi có chút không chắc chắn nên đã hỏi thêm.

"Ừm… tỷ có muốn ăn thêm cơm không?"

Diệp Vân Yên mỉm cười gật đầu.

Vị người đẹp này... sức ăn có vẻ hơi lớn ha …

Hơn nữa ăn nhiều cũng không có tăng cân! Trên người không có chút mỡ thừa nào cả!

Tôi sẽ không nói cho ai biết là tôi đang ghen tị với nàng đâu!

Ăn nhiều như vậy, có vẻ cuộc sống bên ngoài Hầu phủ phải khó khăn lắm.

Vậy tôi lại càng phải ôm đùi nàng!

Tôi nhanh chóng xới đầy cơm vào bát rồi đưa cho Diệp Vân Yên.

Nàng không còn để ý đến tôi nữa, chỉ cúi đầu ăn một cách hung hãn. Tất cả các món ăn đều được xử lý một cách nhanh chóng.