Chương 18: Dưa hấu của Tiểu Chi Ma

Sau chuyện gặp mặt trong bữa tiệc hôm đó, trong khoảng thời gian ngắn bên phía Kiều Triều Chu không có chuyện gì, cuối cùng Tiểu Chi Ma cũng thở phào nhẹ nhõm. Căn cứ cốt truyện, sau khi Lâm Hi về nước sẽ tham gia một buổi kịch nói và gặp được Mục Tinh Trạch cũng tham diễn chung.

Tiểu Chi Ma cũng từ chỗ viên quản lý 111 biết rõ kỹ năng biến Lâm Hi thành xúc xích lần trước —

[Kỹ năng: Where are you from?]

[Ghi chú: Tôi đến từ đâu? Đương nhiên tôi đến từ trái tim em rồi!]

[Mô tả: Người sở hữu hệ thống Vạn Nhân Mê sẽ mang vầng hào quang, hào quang này căn cứ vào cấp độ ưu tiên mà ảnh hưởng đến những người chung quanh ở các mức độ khác nhau. Người bị ảnh hưởng trong tiềm thức sẽ coi người có vầng hào quang là thứ quan trọng nhất mà mình muốn lúc này ở các mức độ nhất định]

Viên quản lý 111 giải thích bình thường người ta chỉ bị ảnh hưởng ở mặt tiềm thức thôi, ví dụ như một người thích tiền, khi người đó thấy Lâm Hi sẽ cảm thấy vui vẻ giống như có được nhiều tiền vậy. Sở dĩ Tiểu Chi Ma lại khoa trương như thế là vì vầng hào quang xét mức độ ưu tiên của Tiểu Chi Ma ở rất cao, thậm chí còn cao hơn cả Kiều Triều Chu.

Có cách nào đối phó với ảnh hưởng của vầng hào quang không ấy à?

Có, hào quang Vạn Nhân Mê chỉ ảnh hưởng lớn nhất vào lần đầu tiên gặp mặt, những ảnh hưởng sau này sẽ từng bước giảm xuống, mãi đến lúc hoàn toàn mất tác dụng. Mặc khác hệ thống của Tiểu Chi Ma còn có một vầng hào quang che chắn phiên bản rẻ tiền, viên quản lý 111 đã đổi đạo cụ này giúp Tiểu Chi Ma nên nó mới lấy lại ý chí.

Viên quản lý 111 bình tĩnh đưa ra kiến nghị: “Bạn có thể đổi đạo cụ này cho những người khác.” Tiểu Chi Ma có đủ điểm tích lũy để đổi, có điều đạo cụ đắt như vậy, thay vì dùng điểm tích lũy vào đây thì chi bằng sử dụng cho dịp khác.

Sau khi Tiểu Chi Ma nhìn giá cả, suy nghĩ một hồi vẫn từ chối, bây giờ nó chỉ còn 2000 điểm tích lũy, bao gồm cả 200 điểm của nhiệm vụ trước, nhiệm vụ khen thưởng trên 100 điểm rất khó thấy, nó ở thế giới này nhiều năm như thế cũng chỉ tích góp được 1800 điểm, mà đổi một thân phận con người cần đến 1200 điểm, nhưng nó cũng cần phải chừa 1000 điểm tích phân lại để đề phòng bất trắc.

Lỡ như Lân Khê anh ấy —

Cho nên 1000 tích phân đó không thể động vào.

Vầng hào quang đó rất tốt, nhưng một vầng hào quang mất tận 200 điểm tích lũy, có nghĩa là một khi nó đổi hào quang, thì sau khi nó hoàn thành nhiệm vụ ngăn cản lần đầu gặp mặt được 300 điểm tích lũy cũng vẫn chưa thể đổi được một thân phận con người.

Hơn nữa Tiểu Chi Ma cảm thấy dường như vầng hào quang kia cũng không lợi hại như viên quản lý 111 đã nói, tựa như Triều Chu, cơ bản anh cũng không bị ảnh hưởng gì.

Lùi một vạn bước, nếu thật sự phải dùng đến vầng hào quang, chỉ cần nó còn ở đó thì vẫn có thể mua vầng hào quang kịp thời.

*

Vì cốt truyện bên phía Kiều Triều Chu xảy ra thay đổi, Tiểu Chi Ma lo rằng tuyến thời gian bên Mục Tinh Trạch cũng thay đổi theo nên dùng nhiều thời gian hơn ở bên cạnh Mục Tinh Trạch.

Vừa vào hạ chưa được mấy ngày, vùng núi cũng đã nắng gắt như lửa.

Bộ lông xinh đẹp của nó cái gì cũng tốt, nhưng lại quá nóng, có điều cũng coi như là chút phiền não nho nhỏ đến từ vẻ đẹp của nó.

Mục Tinh Trạch nhìn chú chó ngốc nằm liệt thành cái bánh trên đất, cầm một miếng dưa hấu đưa đến trước mặt Tiểu Chi Ma: “Trr trr — lại đây.”

Tiểu Chi Ma cảnh giác nhìn ngó xung quanh —

Mục Tinh Trạch lại định làm gì!

Trợ lý Tiểu Tống nghỉ phép mấy ngày trước giờ về đây làm lại cười nói: “Anh Mục à, chó con đáng yêu thế này sao anh cứ gọi nó ‘trr trr’ vậy? Tốt xấu gì cũng cho người ta cái tên đi chứ.”

Mục Tinh Trạch lười biếng nói: “Tạm thời chưa nghĩ tới, gọi vậy cũng không tệ, cô xem chẳng phải nó cũng biết tôi đang gọi nó sao?”

Tiểu Chi Ma trợn mắt, nể tình miếng dưa hấu trong tay Mục Tinh Trạch, chó nhỏ lông xù bước cái chân ngắn nhỏ của mình đến bên cạnh cậu ấy.

Mục Tinh Trạch ôm Tiểu Chi Ma vào lòng, đặt dưa hấu đến trước mặt nó, miếng dưa hấu này to gần bằng cái mặt của Tiểu Chi Ma, một màu đỏ tươi thơm mát, dí lại gần là ngửi được mùi thơm ngọt bên trên, Tiểu Chi Ma nuốt nước miếng, ngước mắt nhìn Mục Tinh Trạch, chờ cậu ấy đút nó ăn.

Nhưng Mục Tinh Trạch như thể không hiểu ý, cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ.

Tiểu Chi Ma không kiên nhẫn dùng móng vuốt bụ bẫm đẩy đẩy Mục Tinh Trạch, sau đó nhảy lên bàn, ngậm cái muỗng nhựa dùng một lần khi ăn cơm hộp rồi đặt trong tay Mục Tinh Trạch. Tiếp đó nó ủi ủi cậu ấy, ngồi lại trước mặt miếng dưa hấu.

Mục Tinh Trạch nhìn cái muỗng trong tay mình, lại nhìn về phía chó nhỏ ngồi ngay ngắn trước miếng dưa hấu chờ cậu ấy đút cho: …