Chương 17: Lấy lòng Kiều Triều Chu

Cũng may sau khi chú ta phát hiện ra thì đã lập tức sử dụng điểm tích lũy của Tiểu Chi Ma để phủ lên một lớp hào quang che chắn cho nó.

Nhưng cũng đã muộn. Tiểu Chi Ma đã ôm Lâm Hi vừa liếʍ vừa cọ khoảng chừng vài phút, đến cả Kiều Triều Chu cũng không thể tách họ ra được.

Vẻ mặt của Kiều Triều Chu trông rất khó coi.

Tiểu Chi Ma lén ngước mắt nhìn Kiều Triều Chu từ khe hở của móng vuốt, Kiều Triều Chu mím môi không nói lời nào, nhưng một kẻ hiểu rõ Kiều Triều Chu như Tiểu Chi Ma biết rằng lúc này anh đang rất tức giận.

Thấy tình hình này Lâm Hi bèn vội vàng nói: "Không sao đâu, tôi cũng rất thích chó." Cậu ta ngửi một tí rồi cười nói: "Huống chi lần đầu gặp mặt Simon đã thích tôi như vậy, tôi hạnh phúc đến không kịp nữa là." Nhưng không ngờ khi cậu ta nói vậy, dường như khuôn mặt người đối diện trở nên tồi tệ hơn.

Kiều Triều Chu chưa bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó, Tiểu Chi Ma sẽ ôm chặt không buông tay một người khác trước mặt anh, không hiểu nổi Lâm Hi có gì đặc biệt mà làm cho Tiểu Chi Ma mê mẩn như vậy? Kiều Triều Chu nhìn từ trên xuống dưới Lâm Hi, ánh mắt đầy bắt bẻ, cũng chẳng ra gì mà?

Hơn nữa không biết tại sao vừa rồi lúc người tên Lâm Hi này ca hát trước mặt anh, anh lại loáng thoáng cảm thấy tựa như Tiểu Chi Ma đang ôm microphone ca hát?

Sao Tiểu Chi Ma lại ôm microphone ca hát được?

Kiều Triều Chu nhìn chằm chằm Lâm Hi, anh nghe nói có người sinh ra đã thu hút được mèo chó, chẳng lẽ Lâm Hi có thể chất này? Người có được thể chất này thật đáng ghét làm sao, không ổn, Tiểu Chi Ma không thể tiếp xúc với cậu ta.

Lâm Hi thấy người đàn ông đối diện đã lặng thinh một lúc lâu, bèn căng da đầu tìm chủ đề mới: "Simon có tên tiếng Trung phải không? Tên tiếng Trung của nó là gì vậy?" Hy vọng rằng lấy Tiểu Chi Ma làm điểm đột phá để cậu ta có thể phá vỡ sự im lặng này.

Nhưng không ngờ, Kiều Triều Chu lại đề phòng nhìn cậu ta một cái, cảnh giác hỏi: "Cậu hỏi điều này làm gì? Cậu còn muốn làm gì nữa?" Chẳng lẽ tên Lâm Hi còn muốn đi tìm Tiểu Chi Ma?

Đừng có hòng!

Tiểu Chi Ma dựa sát bên cạnh Kiều Triều Chu, tuyệt vọng thở dài —

Hối hận, thực sự quá hối hận, sao nó lại không kiềm giữ được bản thân vậy nè? Chỉ là xúc xích thôi mà, có gì đặc biệt đâu chứ?

Tất cả đều là lỗi của Mục Tinh Trạch, cho nó ăn xúc xích xúc xích tối ngày, còn lần nào cũng ép nó làm mấy việc khó nói ra, đã vậy mỗi lần chỉ cho ăn có xíu!

*

Buổi gặp gỡ đầu tiên giữa Kiều Triều Chu và Lâm Hi thực sự không thể gọi là tốt đẹp, thậm chí chẳng nói được vài câu.

Tiến độ của Tiểu Chi Ma cũng đã thành công biến thành 1/3.

Chỉ là —

Khi trở về nhà, Kiều Triều Chu mới chỉ bước chân lên cửa tầng hai, con chó màu trắng tinh khôi đang theo bước anh đã ân cần đẩy cửa ra trước anh, tựa vào cạnh cửa, lúc lắc cái đuôi mềm mại. Kiều Triều Chu vừa mở cà vạt trên áo sơ mi, cà vạt trên tay đã bị nó kéo lấy, cúi xuống chỉ thấy một đôi mắt to tròn lấp lánh, chú chó màu trắng đang ngậm cà vạt của anh tung ta tung tăng bỏ vào trong rổ đựng quần áo bẩn, sau đó quay người đi vào phòng để quần áo của anh, chỉ nghe vài tiếng vang lớn loảng xoảng phát ra từ phòng để quần áo.

Một lát sau.

Tiểu Chi Ma ngậm đồ ngủ của anh, một chiếc áo khoác đáng ngờ vòng quanh chân sau, suốt đường bị Tiểu Chi Ma kéo lê lết từ phòng để quần áo ra ngoài. Nếu Kiều Triều Chu không nhìn lầm, chiếc áo đó chắc là chiếc áo khoác tây trang được anh đặt làm thủ công không lâu trước đó - là loại áo dù ra giá cũng không có người bán.

Mà dường như Tiểu Chi Ma cũng phát hiện ra thứ phiền toái cuộn quanh chân sau của mình, nó tự tin nâng cái chân sau lông xù bụ bẫm của mình rồi vung ra sau, tiếp đó thuần thục nhét chiếc áo khoác tây trang vào khe hở giữa giá sách và sàn nhà gỗ, động tác nước chảy mây trôi rồi mới tranh công phe phẩy đuôi, ngậm đồ ngủ của anh ngồi xổm bên cạnh anh, làm nũng ngẩng đầu tràn đầy chờ mong nhìn anh.

Kiều Triều Chu: ...

Hình như anh đã biết tại sao mỗi lần người giúp việc dọn dẹp lại từ tủ sách lôi ra những thứ kỳ lạ như vậy rồi.

Kiều Triều Chu cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ Tiểu Chi Ma đang ngậm, chất liệu tơ tằm mịn màng bị móng vuốt của Tiểu Chi Ma túm ra vài sợi nhỏ.

Tiểu Chi Ma cũng phát hiện, thẹn quá hóa giận quăng đồ ngủ ra sau, xoay người đưa lưng về phía Kiều Triều Chu, gầm gừ vài tiếng.

Lần này nó cũng là nạn nhân cơ mà! Nó đã trả giá quá nhiều cho cái nhà này rồi!

Kiều Triều Chu quả thật vừa tức vừa cười, anh còn chưa kịp nói gì mà tổ tông nhỏ đã bắt đầu tức giận, được — còn làm sao được nữa bây giờ? Suy cho cùng tổ tông nhỏ này bị mình cưng chiều thành vậy.

Kiều Triều Chu bất đắc dĩ lắc đầu, chấp nhận số phận đi tới dỗ dành tổ tông nhỏ vui vẻ.