Chương 3: Xuyên Qua (3)

Chu gia này là đời sau của một phạm nhân nổi tiếng. Là loại trọng tội, sau này ba đời cũng không thể xoay người. Trong nhà không có đất cũng chẳng có tiền, còn nuôi một đứa bé. Những nhà gần đó cũng chẳng có ai chấp nhận nhi nữ.

Nguyên chủ là một hoa khôi ở thôn Thập Lý Tám, người cầu thân nhiều tới mức có thể đạp vỡ bậc cửa Diệp gia. Vốn dĩ nàng ấy còn có lòng muốn trèo cao, sớm đã nhìn trúng con trai thứ hai của đại Tiêu cục ở trấn trên. Đang khi chờ lão nhị Trình gia tới rước về, để hắn ta tới Diệp gia cầu hôn. Ai mà ngờ vận mệnh lại ra ngã rẽ, nàng ấy lại gả tới Chu gia.

Nhưng mạng của tiểu đệ đệ thì không thể mặc kệ được, phụ mẫu khóc lóc cầu xin nàng ấy, nàng ấy cũng chỉ có thể gả đi.

Mặc dù gả tới Chu gia, nhưng trong mắt nàng ấy lại thấy khinh thường Chu gia, lại càng xem thường lang quân chưa từng gặp mặt. Khi ở Chu gia luôn gian dối lừa lọc để lười nhác, thường xuyên lấy ít đồ đem về cho nhà mẹ đẻ.

Mặc dù Chu gia nghèo, nhưng Dư thị là một bà mẹ chồng phúc hậu. Nguyên chủ giả vờ gian dối bà ấy cũng chưa từng nặng lời. Ngày tháng trôi qua lâu, là người đều biết liêm sỉ. Nguyên chủ cũng chậm rãi chấp nhận. Nghĩ nếu đã gả chồng rồi, vậy thu tâm lại thôi. Nhưng lại rất không khoẻ, lúc này lão nhị Trình gia lại đi vận chuyển về. Vừa nghe thấy nàng ấy đã gả chồng, ngay lập tức chạy tới tìm nàng ấy muốn lời giải thích.

Hai người hẹn nhau gặp mặt ở bờ sông phía sau thôn Diệp gia, khi đang nói chuyện thì bị người khác bắt gặp.

Lại rất trùng hợp, người kia cũng đã sớm luôn dõi theo lão nhị Trình gia.

Cái này cũng chẳng có gì lạ, Trình gia có quyền thế, Trình Phong từ khi mười ba, mười bốn tuổi đã đi theo cha và anh vận chuyển. Vào Nam ra Bắc kiến thức rộng rãi, năm nay mới mười chín, lớn lên đẹp trai lại còn có bản lĩnh lớn. Trong thôn ở trấn trên có nữ nhân nào chẳng nhớ thương ? Người kia nghĩ ngày kia khi Diệp Gia còn là cô nương xinh đẹp, nàng ta không thể so được, bây giờ đã gả chồng thành chiếc giày rách, dựa vào cái gì còn quấn lấy Trình Phong chứ?

Lập tức nổi lên ghen ghét, thừa dịp Trình Phong rời đi thì tìm nguyên chủ muốn một lời giải thích. Nguyên chủ cũng chẳng phải người tốt tính, chuyện giữa nàng và Trình Phong thì có liên quan gì tới người khác chứ? Lập tức chế nhạo người kia một phen.

Hai người xô qua đẩy lại, đầu nguyên chủ bị đập vào tảng đá, theo bờ ruộng lăn thẳng xuống sông, khi được đưa lên thì đã tắt thở.

Lúc này mới đổi hồn, biến thành Diệp Gia.

Diệp Gia: “…”

Mà người chồng mà nguyên chủ chướng mắt, họ Chu, tên là Cảnh Sâm, tự là Duẫn An. Là nhân vật phản diện trong cuốn sách [Hoàng Hậu Ở Trên] mà Diệp Gia xuyên vào này, Cảnh Vương thế tử tiền nhiệm, Nhϊếp Chính Vương của hai mươi năm sao. Tuổi trẻ đã thành tài, kinh tài tuyệt diễm, vì cha mưu phản mới lưu lạc tới nỗi cả nhà đều lưu đày. Sau đó lòng dạ cũng thay đổi lớn, tâm tư quỷ quyệt. Chờ tới khi mẹ và cháu gái đều chết thì hắn mới rời khỏi đây. Sau đó nữa mới gặp nước hóa rồng.

Mười ba năm kết thúc cục diện thiên hạ chia làm ba nước, hoàn thành thống nhất. Nam đánh man di, Bắc chống hung nô. Tàn sát mấy trăm người ngồi không ăn bám, thay đổi triều đại. Đến tận đây thì có thù báo thù, có oán báo oán.