Chương 2: Xuyên Qua (2)

Người phụ nữ thấy vẻ mặt của nàng không tốt, trắng bệch đi, cho rằng nàng có chỗ nào không thoải mái, vội vàng nhẹ giọng gọi nàng: “Gia Nương?”

Thấy Diệp Gia không nói lời nào, người phụ nữ lập tức cảm thấy có chút hoảng hốt. Sờ trán của nàng mấy lần, đều bình thường. Nhìn sắc mặt của nàng, mặc dù bệnh nhiều ngày đã gầy đi một chút, nhưng sắc mặt đã khá hơn hôm qua rất nhiều.

Bà ấy còn muốn hỏi lại, ngoài phòng vang lên tiếng ho khan nhỏ bé yếu ớt của trẻ con. Một đứa bé nhút nhát sợ sệt ghé vào bên cạnh cửa, một tay cầm lấy rèm cửa gọi một tiếng: “Tổ mẫu.”

Người phụ nữ quay đầu lại ôm ấu nhi vào, thấy áo quần trên người ấu nhi lộn xộn, ngay lập tức cởi ra mặt lại cho ấu nhi.

Diệp Gia không phát ra một tiếng nào mà nhìn, trong lòng đã là sợ hãi như sóng xô vào bờ, cuốn lên ngàn tầng sóng. Ấu nhi ngoan ngoãn mặc cho người phụ nữ mặc quần áo cho mình, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Gia. Ước chừng khoảng ba tuổi, rất là gầy yếu. Một cái đầu to ở trên cổ, giống như một cây gậy quẹt lửa. Ấu nhi thấy tầm mắt của Diệp Gia rơi xuống trên người mình, lập tức đưa cây kẹo mạch nha bị nắm tới vỡ nát trong tay mình qua: “Thím, cái này cho thím ăn.”

Diệp Gia giật giật cái chân cứng đờ, cảm giác như kim đâm rậm rạp bò tới. Nàng cúi đầu lật ngón tay, mười ngón tay thon dài, trên mu bàn tay bóng loáng không có vết sẹo của bút dao. Đây không phải là tay của nàng.

Trong đầu ầm vang một tiếng, trong đầu chợt xuất hiện rất nhiều ký ức xa lạ.

Nàng, Diệp Gia, một sinh viên ngành khoa học kỹ thuật, một người theo thuyết vô thần kiên định với khoa học. Xuyên vào một quyển sách.

Nàng lại véo đùi một chút, đau đớn bén nhọn xông lên tận đầu. Há miệng thở dốc, phát hiện ra giọng nói cũng thay đổi. Không thể tin được chuyện vi diệu như xuyên qua này lại xảy ra trên người mình thì cũng đành phải thừa nhận, nàng xuyên qua rồi. Chỉ là không ngủ xuyên suốt ba đêm để đẩy nhanh tiến độ, không đột tử, không tự sát vì yêu, không có tai nạn xe cộ hay rớt giếng, chỉ nhắm mắt một cái đã tới đây rồi.

Thân thể này cũng tên là Diệp Gia, là nữ nhi thứ ba của một gia đình trong một thôn nghèo ở Tây Bắc.

Trong nhà còn có hai người ca ca, một đệ, hai muội muội. Hai ca ca lớn đã thành thân, tẩu tẩu trước sau đều vào cửa, mặc dù nghèo, nhưng bụng lại rất biết cạnh tranh. Đại tẩu sinh liên tiếp cho Diệp gia bốn nam hài nhi một nữ hài nhi. Nhị tẩu cũng sinh liên tiếp nam hài nhi, hai nữ hài nhi. Cả gia đình lớn gần hai mươi miệng ăn. Mặc dù trong nhà có vài mẫu đất cằn, cùng hơn mười con dê.

Nhưng muốn nuôi sống nhiều miệng ăn như vậy, ngày tháng trôi qua cũng quá khó khăn.

Ba tháng trước, một thương đội Ba Tư từ phía Tây tới, tới trấn trên thu mua da lông.

Tiểu đệ đệ Diệp Thanh Hà gan lớn, muốn nhân cơ hội kiếm một số tiền lớn. Cầm cung tên lên chạy vào núi, ai ngờ lại không may mắn tới như vậy, đánh không lại thú hoang, vô ý ngã từ trên núi xuống, ngã tới nửa chết nửa sống. Bây giờ chỉ có thể nằm ở trong nhà, có hơi vào không có hơi ra. Người xưa thường nói, dựa vào đứa lớn còn yêu thương đứa út, trái tim của cha mẹ Diệp gia cũng muốn nát luôn rồi.

Cả nhà già trẻ lớn bé đều đi khắp nơi chạy tiền, thế nhưng nơi thâm sơn cùng cốc ăn bữa nay lo bữa mai này, nhà ai có bạc mà cho mượn chứ? Huống chi vãn nam* Diệp gia là nằm liệt, chính là cái động không đáy, có đập bao nhiêu tiền vào cũng không có tác dụng.

Vãn nam: con trai út.

Đồng Sinh Diệp gia có thể nhìn con trai của mình chết sao? Tất nhiên là không thể.

Diệp Đồng Sinh bèn nảy ra suy tính với ba đứa nữ nhi của mình. Thời trẻ khi tình hình Diệp gia còn tốt, cũng không thiếu tiền. Đồng Sinh ngẫu nhiên uống rượu vào, còn dạy cho nữ nhi đọc sách biết chữ. Sau này sinh con ra nhiều, càng sinh càng nghèo, lúc này mới khiến cho cuộc sống trở nên như thế này. Bây giờ cần phải cứu mạng con trai út, trong nhà không còn tiền, con gái ba có vẻ ngoài đẹp lại biết chữ phải đứng ra.

Diệp Đồng Sinh làm chủ, tiền lễ hỏi ba mươi lượng bạc đã đưa nguyên chủ cho hộ ngoại lai ở thôn Vương Gia--- Chu gia để làm con dâu.