Chương 1: Xuyên Qua (1)

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn.

Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm.

Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh.

Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa.

Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông.

Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trồng trọt được gì.

Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: “Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?”

Dư thị lắc đầu, thở dài: “Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không chết thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng…”

Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra.

Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi tràn ngập mùi mốc gay mũi.

Gió bắc gào thét, thổi đến mức vách ngăn trên cửa sổ bị rách lắc lư.

Trong lúc hôn mê vẫn luôn nghe thấy tiếng rầm rầm, có lẽ là tiếng tấm ngăn này đập vào song cửa sổ.

Xà nhà ở trên đầu là gỗ thô, đầu gỗ đơn sơ đặt ngang ở trước mắt.

Ở phía trên còn treo hai chiếc rổ rách nát, trong rổ bỏ hai hai con dao vàng, gió thổi qua nghe tiếng kẽo kẹt.

Diệp Gia chống người ngồi dậy, lại thấy một người phụ nữ gầy trơ xương xốc rèm cửa đi vào.

Nữ nhân kia lưng gù, mặc áo bông được may thủ công, trên chỗ cánh tay và đầu gối đều đầy miếng chắp vá, áo quần bị giặt đến bạc trắng. Búi một đầu tóc không biết từ thời đại nào rồi, kiểu dáng trông rất cũ. Bước đi cũng rất chậm, trong tay bưng một cái chén, hình như trong chén là cháo loãng. Nhìn thấy nàng tỉnh dậy lập tức vui mừng bất ngờ nói: “Gia Nương, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”

Âm giọng kỳ quái, có chút hương vị văn nghệ, Diệp Gia nhăn mày lại.

Nữ nhân kia không nhìn thấy, vẫn còn buông chén bể trong tay nhanh chóng tới gần, cẩn thận ngồi xuống bên mép giường, vươn tay sờ cái trán của nàng, thở dài: “Cũng đã hạ nhiệt rồi. Ba ngày, nương còn cho rằng con không chịu đựng nổi chứ, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.”

Nói xong, vươn tay sửa lại góc chăn cho nàng. Trên mu bàn tay của người phụ nữ đều là sưng đỏ tới nứt da, ngón tay cũng sưng giống như củ cải.

“Đừng âu sầu vì chuyện tiền bạc, nương lên trấn trên tìm việc làm, ngay mai sẽ phát tiền công, đến lúc đó thì nhà chúng ta cũng không sợ có ai chịu không nổi…” Tiếng nói của bà rất nhẹ, cứ lải nhải.

Mí mắt của Diệp Gia hơi chuyển động, liếc về phía tay của bà, lại quét tầm mắt nhìn bốn phía.

Nơi này không phải là khách sạn vùng thôn núi do nàng tổ chức xây dựng, mà một căn nhà đất cũ kỹ không biết ở thời đại nào. Tường dựng bằng đất bùn, gió thổi qua, không ngừng rớt bụi bặm xuống. Ở phía trước là một cái bàn bốn góc, trên bàn đặt một chiếc đèn dầu đen xì xì, không có đốt lên. Góc tường là một chiếc tủ gỗ, dưới người là một chiếc giường gỗ đơn giản, lót rơm lên.

Bản thân Diệp Gia có xuất thân từ vùng sông nước Giang Nam, mặc dù đã từng đi qua rất nhiều nơi, loại phòng đất này nàng cũng đã từng nhìn thấy trong phim phóng sự.

… Trong lòng cảm thấy có dự cảm không tốt.