Chương 43: Trốn trong tóc của vua Tinh Linh(2)

Seat có thể nói khẳng định, lứa bé con này là đợt ham học nhất anh ta từng dạy.

Vua Tinh Linh nhìn cậu bé tóc vàng hội hợp với chúng bạn, cười nói: "Sperion rất ngoan."

Thư Lê đuổi theo chúng bạn không hề biết mình đã trở thành nhân vật chính trong chủ đề bàn luận, sau khi rời xa đám đông, cảm giác xấu hổ cuối cùng cũng buông xuống..

Cậu thả lỏng mà bay lên bay xuống, chơi đến vô cùng vui vẻ.

Hôm nay là lễ hội mùa hè, lâu đài Thủy Tinh mở rộng cửa, hoan nghênh các yêu tinh đường xa đến.

Yêu tinh thiếu niên dẫn đầu các bé con tiến vào lâu đài.

Vừa vào cửa, thiếu chút nữa đã lóe mù đôi mắt to của Thư Lê.

Bên ngoài lâu đài đã đủ hoa lệ, bên trong thế mà càng thêm cung vàng điện ngọc hơn, khắp nơi nạm vàng khảm ngọc, sặc sỡ loá mắt, sàn nhà được lát bằng những vật liệu gì, lập loè tỏa ra ánh sáng ấm áp, có thể thấy được ảnh phản chiếu của vật thể một cách rõ ràng.

Đồ nội thất, tượng và tranh tường toát lên vẻ cổ kính đều vô cùng tinh xảo, ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ pha lê, giống như những sợi dây đàn ánh sáng vàng, khiến đại sảnh lâu đài tôn lên vẻ trang nghiêm và trang trọng.

Ngay cả xa hoa như vậy, nhưng nó không làm giảm đi khí chất tao nhã tinh khiết ở khắp mọi nơi..

Sau khi Thư Lê tham quan xong một góc lâu đài, cảm thấy mình là đồ nhà quê đến từ nông thôn, không hề hợp nhau với nơi này. So sánh cây thần của yêu tinh và lâu đài Thủy Tinh của tinh linh, một cái là thôn trang nguyên thủy, một cái là thần điện cao cấp. Hai bên chênh lệch như thế, quả thực không thể tưởng tượng.

Có điều, nếu để Thư Lê lựa chọn, cậu càng muốn ở cây thần hơn.

Lâu đài Thủy Tinh rất đẹp rất hoa lệ, nhưng quá trống trải, lạnh như băng, không có một tia pháo hoa. Cây thần không phải như vậy, nó giống như một thị trấn thịnh vượng, sức sống bừng bừng, tràn ngập hơi thở sinh hoạt.

“Sperion, mau tới đây!” Giọng nói to lớn của Budno vang lên, "Nơi này có nhiều quả vừa lớn vừa thơm lắm nè!"

Bữa sáng đã tiêu hóa gần hết, cậu đã đói bụng đến bụng kêu “ùng ục”, ngửi thấy mùi trái cây thoang thoảng trong không khí thì lập tức bay ra ngoài sân.

Trong sân tràn ngập trái cây to lớn, cậu sửng sốt, muốn nhào tới cắn một miếng.

Nhưng mà có vết xe đổ, cậu không dám tùy tiện hành động, nuốt xúc động muốn ăn xuống, bay vào nhà, chạy đến chỗ của mấy đứa bạn.

Thư Lê bay đến chỗ của Budno. "Quả gì thế?"

Budno lay cửa sân, chỉ vào những quả treo trên cây bên ngoài, miệng thèm thuồng.

Thư Lê nhìn theo phương hướng của cậu ta, quả nhiên nhìn thấy một hàng cây ăn quả. Quả to như quả dưa hấu, được bao phủ bởi những nút thắt dày đặc và gai nhọn, không phải nhóm bé con yêu tinh như họ có thể ngắt được.

Huống chi, bọn họ là khách, sao có thể tùy tiện chưa hỏi ý chủ nhân đã tự ý lấy đồ chứ, Thư Lê dùng tiếng Tinh Linh nghiêm túc mà phiên dịch một câu danh ngôn Hán ngữ: " Lấy mà không hỏi là kẻ trộm!"

Budno nghiêng đầu suy tư một hồi lâu, cái hiểu cái không mà lên tiếng “À”, trong mắt dâng lên sự thất vọng khó kiềm chế.

Cũng may, các tinh linh không để khách đói lâu lắm.

Sau khi nhiệt tình mà mời các yêu tinh vào lâu đài, các tinh linh mỗi người quản lí chức vụ của mình bận rộn lên. Các yêu tinh cũng không nhàn rỗi, tự động đi trợ giúp tinh linh, chuẩn bị cho tiệc lễ hội mùa hạ.

Bọn họ mang đến một lượng trái cây lớn đến, kích thước không đồng nhất, đa chủng loại, cùng đưa vào nhà ăn rửa sạch với trái cây mà các tinh linh hái. Ngày thường lâu đài quạnh quẽ, hôm nay cực kỳ náo nhiệt, hắp nơi tràn ngập tiếng cười nói..

Đừng nhìn yêu tinh và tinh linh khí chất ưu nhã, tựa như không dính khói lửa phàm gian, thực ra bọn họ rất cần cù, đều là một tay giỏi giang trong các ngành nghề, ngay đến vua Tinh Linh cũng sẽ hạ thấp địa vị mà làm một ít việc vặt.

Ví dụ như, động ngón tay phóng ra ma pháp, chỉnh cho mấy cái chiếc bàn dài cho ngay ngắn trong đại sảnh rộng lớn, sau đó phủ một chiếc khăn trải bàn màu trắng lên.

Lần đầu tiên Thư Lê nhìn thấy liền kinh ngạc không thôi.

Tinh linh cũng giống yêu tinh, không có phân biệt giai cấp rõ ràng, mặc kệ thân phận tôn quý cỡ nào thì đều phải làm việc thôi!

Đại sảnh rất rộng rãi, cửa thông nhau mở ra, nối liền mấy đại sảnh nhỏ, dư sức chứa mấy vạn người.

Tinh linh và các yêu tinh đặt trái cây đã rửa sạch vào những chiếc đĩa tinh xảo, dưới sự trợ giúp của ma pháp hệ phong, lần lượt phân phát chúng cho từng bàn.

Ngoài trái cây, còn có bánh mì nướng và bánh quy làm từ ngũ cốc xay, phô mai được làm từ sữa hươu, được cắt thành từng lát và cho vào bánh mì làm nhân.

Vì săn sóc các yêu tinh thiếu niên và các bé con, tinh linh chu đáo mà làm rất nhiều kẹo que pho mát nho nhỏ.

Các bé con nhìn thấy kẹo que pho mát thì bay từ các góc ra, đáp xuống bàn ăn, nằm trên mép đĩa, khuôn mặt mỗi đứa đều lộ vẻ thèm thuồng, không kiềm được liếʍ môi nhìn.

“Ăn đi!” Nữ tinh linh nhìn mấy cái mặt moe này làm cho mềm nhũn, dịu dàng nói.

Nhận được sự cho phép, các bé con hoan hô một tiếng, phía sau tiếp trước giành lấy kẹo que.

Thư Lê ngại ngùng giành với các bạn nhỏ, đôi tay chống cằm, ngồi xếp bằng trên một bức tượng.

"Cho này."

Giọng thiếu niên quen thuộc vang lên, Thư Lê hoàn hồn, kinh ngạc nhìn kẹo que pho mát trước mắt. Kumandi thấy cậu không nhúc nhích thì đưa cây kẹo que về phía trước cậu em.

Thư Lê thấy trên tay cậu ta còn có một cây kẹo que thì nhận lấy, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Kumandi ngồi bên cạnh cậu, yên tĩnh mà ăn kẹo que.

Thư Lê ăn kẹo, vị sữa ngọt ngào lan tỏa trong miệng, đôi mắt sáng ngời.

Ngon quá!

Nó làm cậu nhớ đến cây kẹo que mà anh hai đã lén mua cho cậu khi còn nhỏ. Lúc ấy cậu sâu răng, mẹ không cho phép cậu ăn kẹo nữa, anh hai không chịu được cái độ mè nheo của cậu, cho nên đã dùng tiền tiêu vặt mua cho cậu một cây.

Kết quả có thể nghĩ rồi.

Răng cậu đau, anh hai bị mẹ cầm chổi lông gà dí đánh khắp nơi.

Ăn kẹo que pho mát, hai người không ai nói chuyện gì cả.

Một lớn một nhỏ ngồi trê đầu tượng thần, động tác nhất trí, y như hai anh em vậy.

Chờ bọn họ ăn kẹo xong, trên bàn ăn trong đại sảnh cũng đã bày đầy thức ăn.

Kumandi nhét que kẹo vào túi trữ vật, dùng ma pháp làm sạch đường dính trên ngón tay của mình.

“Tinh linh cũng giống yêu tinh, rất bao dung với bé con, em không cần cảm thấy xấu hổ đâu.”

Thư Lê ăn hết cây kẹo, trố mắt mà nhìn yêu tinh thiếu niên tóc đen.

Học sinh giỏi Tĩnh Tỉnh đang…… đang an ủi cậu sao?

Kumandi mở cánh, nghiêng đầu nói với bé con: “Đi xuống ăn trưa đi!”

“A, ừm……” Thư Lê học theo động tác của cậu ta, bỏ vào que kẹo vào nhẫn trữ vật, nhảy xuống khỏi tượng thần.

Quả nhiên như lời của Kumandi, các tinh linh nhìn thấy cậu, thái độ rất tự nhiên, khuôn mặt tươi cười, tựa như chưa từng xảy ra cảnh tượng xấu hổ ở trước cổng kia.

Thư Lê buông bỏ nút thắt trong lòng, không còn rối rắm nữa, cậu thả lỏng mà đáp xuống trên bàn như mấy bạn nhỏ khác, tùy tiện tìm vị trí, chuẩn bị ăn.

"Sperion, vị trí của em không phải ở đây nha!" Một người nam tinh linh cười tủm tỉm nói.

Thư Lê vất vả lắm mới được một quả màu đỏ to như quả anh đào trên đĩa ăn, nghe được nam tinh linh nói, khó hiểu mà ngẩng đầu. "Không thể ngồi đại sao ạ?"

Cậu không có nhìn thấy bàn nhỏ chuyên dành cho bé con, cho nên đã chọn chỗ có trái cây nhỏ để dễ ăn.

Nào biết đâu rằng, nam tinh linh lại nói với cậu không thể ngồi đại được.

Cái này làm khó cậu quá rồi, sao cậu biết được chỗ mình ở đâu đây?

Thư Lê ôm trái cây ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh trong veo nhìn ông anh tinh linh đẹp trai: "Không thể ngồi ở đây sao?"

Nam tinh linh ho nhẹ một tiếng, chỉ một phương hướng cho cậu. "Chỗ của em ở đó đó."

Thư Lê duỗi cổ nhìn xung quanh, không thấy rõ, thế là ôm quả trái cây bay đến giữa không trung. Thực nhanh, cậu thấy được hướng của nam tinh linh chỉ. Vị trí kia—— rõ ràng là vương tọa của vua Tinh Linh mà!