Kiều Tử Quân nói ra suy đoán đáy lòng mình: “Trái cây này, có thể là người kia của Hứa gia đưa.”
Lời này ý tứ đã rất rõ ràng, chỉ kém điểm tên nói họ.
Kiều Hề Chi cũng nghĩ tới là cậu, nhưng không có âm thầm kết luận.
Thấy Kiều Hề Chi không lên tiếng, Kiều Tử Quân vẻ mặt không kiên nhẫn: “Được rồi, cũng không cần đoán nhiều như vậy, ngoài Hứa Mặc ra không có khả năng là những người khác.”
Bất quá, nhà bọn họ với nhà Hứa Mặc chính là quan hệ bạn cùng thôn bình thường, từ trước đến nay không có giao tình gì.
Cậu ta vừa đưa gà rừng, vừa đưa quả dại, có ý tứ gì?
Ah không đúng, mạng nhỏ của Hứa Mặc được cô em gái chiếm tiện nghi của anh xem như cứu qua, lúc ấy còn đưa cá tới, Triệu Tú Lan nữ sĩ còn vẫn luôn thoái thác.
Tuy rằng không thoái thác thành, nhưng cho một rổ khoai lang đỏ.
Khoai lang đỏ đổi cá, anh cảm thấy mệt.
Kiều Hề Chi thử tính hỏi: “Vậy trái cây này……”
Kiều Tử Quân liếc mắt nhìn cô một cái: “Anh đi trả, từ đâu ra anh trả về đấy.”
Cô em gái này của anh thật sự là quỷ đòi nợ.
……
Một đầu khác thôn Hạnh Hoa, Hứa gia.
Hứa Mặc buổi sáng lên núi, buổi chiều thì xuống ruộng làm việc.
Trong phần công đất kia anh chỉ cần một buổi trưa là có thể làm xong, nên buổi sáng vào núi xem có thu hoạch gì không.
Hôm nay lên núi cõng sọt không trở về, Mạnh Thu Vân chưa nói cái gì, chỉ là thở ngắn than dài.
Lúc này Hứa Mặc còn chưa về, Mạnh Thu Vân một mình ở nhà, bởi vì chân cẳng bất tiện nên mỗi ngày phải đợi Hứa Mặc trở về nấu cơm.
Thiếu niên mười sáu tuổi, ở bên ngoài bận việc cả ngày, còn phải về nhà nấu cơm cho bà nội già.
Cửa nhà họ Hứa, Hứa Mặc trên vai vác cuốc đυ.ng phải Kiều Tử Quân tay xách theo giỏ tre.
Hai thiếu niên cùng khung hình, một người tử khí trầm trầm, một người khí phách hăng hái.
Hiện trường có chút cứng ngắc, cuối cùng vẫn là Kiều Tử Quân đánh vỡ không khí trước, anh nâng nâng giỏ tre: “Trái cây này cậu đưa đi.”
Anh dùng chính là câu khẳng định, mà không phải câu nghi vấn.
Hứa Mặc nâng lên mí mắt, không chút nào chột dạ: “Đúng vậy.”
Kiều Tử Quân ngược lại hiếm có được đứng đắn: “Cảm ơn trái cây của cậu, nhưng…… Cậu không kêu một tiếng ném ở cửa nhà chúng tôi, chúng tôi sẽ không lấy, kể cả cậu chào hỏi chúng tôi cũng sẽ không lấy, cũng không phải là ý tứ ghét bỏ gì, chỉ là không duyên cớ, không thể nhận.”
Kiều Tử Quân vừa vặn 1 mét 8, cao hơn Hứa Mặc một chút, lúc thần sắc nghiêm túc, ngược lại có một bộ dáng đại ca ca nên có.
“Có thể nhận được,” Hứa Mặc buông cái cuốc trên vai, “Em gái anh đã cứu tôi.”
Kiều Tử Quân cũng lười nói vô nghĩa cùng cậu, chuẩn bị học Hứa Mặc buông trái cây chạy lấy người, anh sốt ruột về nhà ăn cơm.
Nhưng lão nhân gia trong phòng nghe được động tĩnh, gân cổ lên hỏi: “Tiểu Mặc à, cháu đang nói chuyện với ai ở bên ngoài đó, cũng không kêu người ta vào nhà nói.”
Hứa Mặc còn không có đáp lời, Kiều Tử Quân trực tiếp duỗi tay đẩy cửa khép hờ ra, nhấc chân đi vào.
“Bà nội Mạnh là cháu, Kiều Tử Quân. Lần trước nhà bà không phải tặng cá cho nhà cháu sao, vậy cháu đến đây đưa cho nhà bà chút quả dại hái trên núi.” Anh vừa nói vừa vào trong sân Hứa gia.
Trong sân không có cây cũng không có cỏ dại, chỉ là bãi đất phẳng trụi lủi.
Mạnh Thu Vân đang ngồi trên ghế, ghế dựa vào tường, quải trượng bên cạnh.
Thấy có khách tới, bà lấy quải trượng bên cạnh, đang muốn đứng lên.
Kiều Tử Quân bước nhanh qua đó, ngăn lấy bà: “Ngài ngồi là được rồi, cháu chỉ là tới đưa trái cây thôi, không chậm trễ bao lâu, lập tức liền đi rồi.”