Chương 18.2: Tiểu nhân đắc chí

Con lừa cứng đầu này, Kiều Tử Quân tức giận: “Em có thể đừng cứng nhắc như vậy không?”

Có thể hiểu được linh hoạt không?

Có thể giống như anh được không?

Kiều Hề Chi lắc đầu, vẫn là câu nói kia: “Vô công bất thụ lộc.”

Ăn người miệng ngắn, bắt người tay mềm, của cho là của nợ, không được vô cớ lấy đồ của người khác là đạo lý ông ngoại đã dạy cô từ nhỏ.

Kiều Tử Quân mới mặc kệ cô, đều đang ở trong sân nhà mình, còn có cái gì ăn không được, anh cầm lấy một quả, dùng tay áo xoa xoa, muốn đưa vào trong miệng.

Kiều Hề Chi kéo tay anh: “Không thể ăn.”

Kiều Tử Quân tránh khỏi cô: “Anh muốn ăn.”

Kiều Tử Quân người này thích nhất làm trái lại người khác, người khác muốn anh đi hướng tây anh đi hướng đông, người khác muốn anh đi hướng nam anh tuyệt đối đi hướng bắc.

Đương nhiên, trừ bỏ Kiều Hướng Võ, bởi vì cha già cho một ánh mắt sẽ đánh người.

Anh tuy rằng thường xuyên bị đánh sớm đã thành thói quen, nhưng anh vẫn sĩ diện, người đã lớn như vậy rồi nếu như bị đánh rất mất mặt luôn đó.

Giây tiếp theo, người đánh anh đã trở lại.

Người đánh anh còn dùng phán xét chủ quan của mình, cảm thấy anh đang bắt nạt em gái.

Bàn tay Kiều Hướng Võ nhịn không được, đánh, vỗ vào trên cánh tay trái của Kiều Tử Quân.

Mà cái tay kia của anh cầm quả đỏ đang muốn ăn, kết quả bị một cái tát này chụp đến anh đột nhiên không kịp phòng ngừa, quả đỏ trực tiếp rơi xuống đất.

Còn lăn một vòng, rơi xuống một tầng bụi.

Cái này thì tốt rồi, thật sự không thể ăn.

Kiều Tử Quân quay đầu, thấy cha mình banh một khuôn mặt không vui nhìn anh.

“Cha, cha đánh con làm gì?” Kiều Tử Quân không phục.

“Mày nói tao đánh mày làm gì, mày sao lại bắt nạt em gái mày?”

“Con đâu bắt nạt nó, cha không cần oan uổng người!” Kiều Tử Quân nóng nảy.

Kiều Tử Quân bắt nạt Kiều Hề Chi là có tiền án, mỗi lần bắt nạt liền sẽ làm người bị bắt nạt khóc, khóc đến cái dạng dỗ không xong.

Dỗ không được thì làm sao bây giờ? Đánh Kiều Tử Quân thôi.

Tại sao đánh anh à? Bởi vì Kiều Hề Chi khóc đến lòng người phiền lại không thể đánh, Kiều Tử Quân đầu sỏ gây tội này đương nhiên không ăn được trái cây.

Kiều Hướng Võ không tin anh nói: “Kiều Kiều, nhị ca con bắt nạt con không?”

Kiều Hề Chi ngẩng đầu cười nhạt: “Không có.”

Lúc này Kiều Hướng Võ tin, gật gật đầu: “Vậy được rồi.”

Kiều Tử Quân dùng giọng điệu cà lơ cà phất, cứng ngắc một hồi: “Vậy cha có phải xin lỗi con không?”

Kiều Hướng Võ nhìn con gái nhỏ, lại nhìn đứa con thứ hai không có tiền đồ.

Hai đứa nhỏ đều nhìn ông, ông có chút không nhịn được kéo xuống mặt mũi, ngược lại hư tình giả ý mà an ủi một câu: “Không đánh đau con đi?”

Kiều Tử Quân nhìn cha già nhà mình thái độ thật vất vả đặt thấp chút, sao có thể buông tha cơ hội này, ngao ngao kêu to: “Ai ôi ôi, đau, đau quá……”

Anh vừa kêu đau vừa dùng tay phải nâng tay trái, để kỹ thuật diễn càng thêm chân thật.

Chỉ tiếc, anh không nhìn được vẻ mặt của mình, kỹ thuật diễn thật sự cường điệu hoá.

Kiều Hướng Võ thực không thích Kiều Tử Quân được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng đầy mặt vẫn kiên nhẫn nói câu: “Thật xin lỗi, là cha hiểu lầm con.”

Kiều Tử Quân tiểu nhân đắc chí, xua xua tay: “Không có việc gì không có việc gì.”

Kiều Hướng Võ trở tay lại là một cái tát chụp trên tay anh, thở phì phì mà đi rồi.

Kiều Tử Quân cũng không so đo với ông, anh thật vất vả làm cha già hạ thấp cái đầu với mình, cái đuôi đều muốn vểnh lên rồi.

Trái cây anh cũng không ăn, cũng không làm trái lại Kiều Hề Chỉ.

“Đều trả lại đi, từ đâu ra đưa về đó, em nói rất đúng, vô công bất thụ lộc, ăn người khác không phải thiếu người khác sao, khó mà làm được.”

Kiều Hề Chi không hiểu tâm tình hiện tại của anh, đi qua nhặt lên quả rớt trên mặt đất kia, bỏ vào lu nước rửa sạch, lại thả vào đống trái cây kia.

Kiều Tử Chi nói: “Nhưng em không biết trái cây rốt cuộc là ai đặt ở cửa.”

Trái cây đưa tới cửa, ngược lại làm Kiều Tử Quân liên tưởng đến gà rừng đưa tới cửa kia.

Hơn nữa ngày hôm qua, anh nhìn thấy qua người nọ, phỏng đoán là cậu ta cũng không khó.