Chương 19.2: Đọc sách

Đứa trẻ Kiều lão nhị này bà biết, nghe nói là cậu bé không được ưu ái bằng một cô bé.

Đứa nhỏ này nhìn mi thanh mục tú lại hiểu lễ phép, sao không được ưu ái bằng?

Mạnh Thu Vân vừa đánh giá Kiều Tử Quân vừa ngồi trở về, nói với Hứa Mặc: “Tiểu Mặc, còn thất thần làm gì, rót chén nước cho Tử Quân.”

Xưng hô tên thân thuộc có lẽ là mỗi thái độ bình thường của lão nhân gia.

Hứa Mặc mới vừa vào cửa để cái cuốc một bên, vào nhà rót nước.

Mạnh Thu Vân ở bên ngoài cùng Kiều Tử Quân tán gẫu: “Tử Quân, đã có vợ chưa?”

Bát quái chuyện chung thân đại sự nam nhân sắp hai mươi tuổi có lẽ cũng là hứng thú của mỗi lão nhân.

Kiều Tử Quân nói giỡn đáp lại: “Còn chưa có, nếu không bà nội Mạnh mai mối cho cháu?”

Mạnh Thu Vân tuy rằng thường xuyên lo lắng cháu trai nhà mình không cưới không được nàng dâu.

Nhưng lúc này nhìn đến tiểu tử thuận mắt liền nhịn không được trước xúc động giúp việc: “Được đó, bà nội kiếm cho cháu, có người thích hợp sẽ nói cho mẹ cháu.”

Làm mai cần bàn bạc với cha mẹ, bình thường đều do người mẹ lo liệu.

Hứa Mặc đã rót nước ra, đối thoại của hai người cũng nghe rất rõ ràng.

Cậu nói với Mạnh Thu Vân: “Bà nội, anh ta còn đang đọc sách, chuyện thành gia không vội.”

Lão thái thái hỉ nộ ai nhạc không hiện ra mặt, chỉ là dừng vài giây: “Còn đang đọc sách à, đọc sách tốt, đọc nhiều sách.”

Không nhắc lại chuyện làm mai.

Kiều Tử Quân buông trái cây liền đi rồi, chân bước rất nhanh, một chút đã không còn bóng dáng.

Hứa Mặc cài then cửa, xoay người lại, lão thái thái liền thay đổi khuôn mặt.

“Tiểu Mặc, cháu là trách bà nội không để cháu đọc sách?”

Mạnh Thu Vân trên mặt đầy nếp nhăn không có một tia vui vẻ như nãy, giọng điệu cũng so với lúc nãy sắc bén hơn không ít.

Hứa Mặc lại như là tập mãi thành thói quen, lông mày cũng chưa nhăn một chút.

“Bà nội, cháu không có ý đó.” Cậu giải thích.

“Vậy cháu là có ý gì? Kiều Tử Quân kia lớn hơn cháu, cháu nhắc tới chuyện nó đọc sách, còn không phải là trách lão thái bà ta không để mày đọc sách?”

Lúc Hứa Mặc 6 tuổi, là một đứa trẻ thông minh hiếu học, luôn thích chạy đến trường học nghe giảng.

Trước kia trường học so với hiện tại còn nghèo túng hơn, không có cổng trường, phòng học cũng tồi tàn không chịu nổi, ô vuông cửa sổ cũng chưa lắp kính.

Tiểu Hứa Mặc liền ghé vào ô vuông ngoài cửa sổ nghe thầy giáo giảng bài, lấy nhánh cây làm bút, lấy đất làm giấy, đem đề bài thầy giáo viết trên mặt đất.

Cậu một khoảng thời gian rất dài đến trường học nghe giảng, khiến thầy giáo dạy học chú ý đến, phát hiện cậu rất thông minh, nhỏ như vậy đã biết suy một ra ba, là người có thiên phú học tập.

Thầy giáo kia đến Hứa gia nói chuyện với Mạnh Thu Vân, nói chuyện để đứa nhỏ đi học đọc sách.

Mạnh Thu Vân lấy nguyên nhân trong nhà không có tiền cự tuyệt, thầy giáo nói chỉ cần thành tích cậu ưu tú có thể thương lượng với đại đội miễn học phí cho cậu.

6 tuổi Hứa Mặc còn chưa có che ấm tim Mạnh Thu Vân, bà còn ngại Hứa Mặc là cái gánh nặng, còn hận Hứa Mặc là đứa con hoang.

Mạnh Thu Vân cự tuyệt, chờ thầy giáo đi rồi, bà đóng cửa lại, đánh một trận Hứa Mặc thích chạy lung tung khắp nơi.

Không để Hứa Mặc đọc sách, chuyện này giống như thành dằm trong tim bà, một khi nhắc tới, đầy người bị đâm.

Hứa Mặc không có cảm xúc mãnh liệt gì, đã ở vào trạng thái chết lặng: "Bà nội, cháu đã nói rất nhiều lần rồi, cháu không có trách bà.”

Nhưng Mạnh Thu Vân giống như là không có lý trí: "Mày có, mày ngoài miệng nói không trách bà, nhưng tâm lý khẳng định hận thấu bà, là bà khiến mày mắc kẹt ở cái nhà tàn này, là bà khiến mày ăn khổ nhiều hơn người khác, mày sao có thể không trách……”

Lão thái thái cầm lấy quải trượng đánh trên người Hứa Mặc, thậm chí đã quên cái chân bị thương, đứng lên, thiếu chút nữa té ngã.

Vẫn là Hứa Mặc tay mắt lanh lẹ đỡ lấy bà.

“Bà nội, bà thả lỏng tâm tình, đừng nghĩ nhiều như vậy.” Hứa Mặc giọng nói thả nhẹ chút, ý đồ trấn an lão thái thái.