Chương 2

"Tôi nhớ lần trước anh nhìn tôi rất vui vẻ, sao bây giờ lại không dám nhìn tôi?" Phong Cảnh ngữ khí không tốt lắm, từ khi anh bị bắt đi, trong đầu Phong Cảnh luôn có thể nghĩ đến ánh mắt lúc đó của anh: yếu ớt, bất lực, mang theo khẩn cầu và mong đợi, như đang nhìn chằm chằm vào cọng rơm cứu mạng. Điều này làm cho Phong Cảnh luôn có một loại cảm giác mơ hồ áy náy, tựa như có chuyện gì xấu xảy ra.

Nghe được giọng điệu gay gắt của Phong Cảnh, anh chàng vốn dĩ đã quỳ xuống lập tức cúi đầu, đập đầu xuống đất liên tục, Phong Cảnh thực sự nghi ngờ rằng nếu phòng khách không trải thảm, anh ta sẽ đập đầu đến chảy máu.

Hiện tại hắn có chút muốn từ bỏ việc thương lượng với anh, Phong Cảnh gãi đầu, nhớ lại những gì người trong cục Đặc Tình đã nói với anh.

"Tên tôi là Phong Cảnh, trước thì cứ gọi anh là Phong Hành di. Sau này nếu nếu anh muốn thay đổi, thì có thể tự mình sửa là được." Phong Cảnh suy nghĩ một lúc, sau đó thuận miệng chọn một cái tên, nói với (ảnh vệ) Thất.

Dựa theo lời cục Đặc Tình nói, anh ta đến từ một thời gian và không gian khác, bởi vì hắn là người đầu tiên anh nhìn thấy nên họ cho rằng anh ta sẽ được giao cho Phong Cảnh làm nô ɭệ.

Sau khi được người của cục Đặc Tình dạy tiếng Trung, anh luôn mong muốn được trở về với “chủ nhận” của mình, thậm chí không tiếc lấy mạng ra uy hϊếp bọn họ.

Cục Đặc Tình không muốn, cũng không nghĩ cứ nhất thiết phải nhốt anh như tù nhân, sau khi xác nhận cơ thể anh không có vấn đề gì, họ đưa anh trở lại nhà Phong Cảnh. Theo những "cây gậy thần" của cục Đặc Tình, việc Phong Hành xuất hiện tại nhà anh là điềm báo định mệnh giữa hai người - không phải Phong Cảnh không tôn trọng nhân viên công tác, mà là câu nói này nghe rất không đáng tin cậy.

"Anh ta đã bị chế độ phong kiến

tẩy não, chỉ khi ở bên cạnh người mà anh ấy coi là chủ nhân mới có thể trấn an anh ta. Cậu để anh ta ở lại với cậu một thời gian, sau đó chờ khi anh ta có thể thích nghi với xã hội này thì hẵng để cho người ta đi." Phong Cảnh vẫn còn nhớ, lúc đó những người trong cục Đặc Tình đều cảm thấy bất lực khi nói với mình điều này.

"Hả? Các anh không có cách nào giải quyết sao?" Hắn có chút khó hiểu, tại sao lại giao cho một người bình dân bá tánh như hắn loại chuyện này?

"Chúng tôi đã thử qua nhiều cách rồi, nhưng anh ta chỉ thừa nhận cậu là chủ nhân của anh ta thôi. Biện pháp càng quyết liệt còn có thể gây tổn hại cho thân thể anh ta. Chúng tôi đã bàn bạc và cảm thấy rằng điều đó là không cần thiết, cậu không muốn cũng không sao. Cứ nói rằng cậu muốn giao anh ta cho chúng tôi là tốt rồi." Phong Cảnh vốn muốn trực tiếp từ chối, dù sao thì cách xử lý như vậy thoạt nhìn có vẻ rất không đáng tin cậy, nhưng ánh mắt đã ám ảnh hắn suốt ba tháng lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí hắn, trái tim hắn lại thắt chặt.

“Để anh ấy ở nhà tôi một thời gian thử xem.” Phong Cảnh buột miệng nói ra, nói xong lại có chút hối hận, có thể tưởng tượng đây là một chuyện cực kỳ phiền toái, nhưng lời nói vừa mới thốt ra thì Phong Cảnh cũng xấu hổ rút lại.

Thế là Phong Cảnh có được một nô ɭệ nhỏ nóng hổi vừa mới ra lò.

Phong Cảnh nhớ tới chuyện này liền cảm thấy buồn rầu, bất đắc dĩ gửi tên mình vừa lấy cho những người ở Cục Đặc Tình, họ sẽ tạo ra một giấy tờ tùy thân hoàn hảo và sơ yếu lý lịch cho Phong Hành để giúp anh hòa nhập tốt hơn với xã hội này.