Chương 3

"Cảm tạ chủ nhân ban tên." Ảnh Thất, bây giờ là Phong Hành, thân thể hơi run lên nhè nhẹ, có vẻ đặc biệt phấn khích.

Phong Cảnh không thể hiểu được cảm xúc này - Ảnh Thất, người được chăm sóc ba tháng trong một môi trường hoàn toàn xa lạ, khép kín, luôn rất sợ hãi, anh sợ rằng sau lần đầu tiên gặp anh, chủ nhân mới sẽ không muốn anh nữa. Nhưng bây giờ anh ấy đã có một cái tên - cái tên này ít nhất có nghĩa là anh ấy sẽ không bị bỏ rơi trong thời gian ngắn nữa.

Phong Cảnh vốn muốn nói gì đó, nhưng hắn liếc nhìn điện thoại thì thấy đã gần đến giờ ăn, một otaku lười biếng sẽ không tự mình nấu ăn khi không có tâm trạng, nên hắn quyết đoán mở ứng dụng ra, gọi đồ ăn mang về.

“Anh có muốn ăn gì không?” Phong Cảnh theo thói quen hỏi Phong Hành.

"Bẩm chủ nhân, thuộc hạ không đói."

Phong Cảnh lời vừa ra khỏi miệng, hắn đã biết mình nhất định sẽ không nhận được câu trả lời, liền không để ý đến Phong Hành, dựa theo sở thích của mình mà gọi đồ ăn cho hai người, không sai, đều là món hắn thích.

Một lần nữa đem lực chú ý tập trung lên người trước mặt, hắn có chút không biết phải làm gì tiếp theo.

"Được rồi, nếu về sau anh ở nhà tôi, trước tiên tôi sẽ nói cho anh mấy điều cần chú ý ở nhà tôi." Nói như vậy hẳn là anh có thể nghe được ha, Phong Cảnh đỡ trán, thở dài.

Phong Hành nghe xong lời này, thân thể lại căng thẳng, nghiêm túc nói: "Xin chủ nhân nói cho biết."

"Đầu tiên, không có việc gì thì không cần quỳ xuống, nhìn không thoải mái." Phong Cảnh nhìn người đàn ông này rõ ràng rất cao lớn nhưng lại vô cùng hèn mọn quỳ trên mặt đất, đem chính mình cuộn tròn thành một quả bóng.

Phong Hành run rẩy, mệnh lệnh này khiến anh cảm thấy hụt hẫng, nhưng anh vẫn rầu rĩ nói “vâng”.

“Còn không đứng dậy.” Phong Cảnh nhìn bộ dáng của anh lại cảm thấy khó chịu.

Phong Hành quả nhiên đã đứng lên, chỉ là chân tay luống cuống dùng ánh mắt thử thăm dò Phong Cảnh, không biết phải làm thế nào mới đúng.

“Ngẩng đầu lên.” Phong Cảnh cảm thấy giọng điệu này còn có tác dụng tốt hơn ấy.

Hắn nhìn Phong Hành vừa mới đứng thẳng, phản ứng đầu tiên là anh cao như vậy, lúc đứng lên sợ rằng hắn cũng không cao bằng anh, có lẽ Phong Cảnh cũng cảm nhận được. Có chút đau lòng, vốn dĩ hắn còn định đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy chiều cao của anh liền từ bỏ ý định ban đầu, tựa đầu vào ghế sô pha, ngước mắt nhìn Phong Hành.

Đẹp trai vãi chưởng. Đó là phản ứng thứ hai của Phong Cảnh.

Phong Hành cao gần 1,9 mét, ở thời cổ đại anh ấy chắc chắn là hạc trong bầy gà, ở thời hiện đại cũng rất hiếm có người cao như vậy, cộng với vẻ ngoài tuấn tú và khí chất của một ám vệ, về sau sợ là có thể làm điên đảo rất nhiều cô gái nhỏ. Phong Cảnh nghĩ.

"Như vậy không phải là được rồi sao? Từ nay trở đi anh sẽ đứng hoặc ngồi."

“Tiếp theo, đừng gọi tôi là chủ nhân, cứ gọi tôi là anh Phong đi.” Phong Cảnh nghĩ đến những cô gái mặc trang phục hầu gái trong truyện tranh, có chút hài hước nói.

Đây cũng không phải là điều không thể chấp nhận được, chỉ cần không phải là gọi thẳng tên họ thì ý nghĩa xưng hô cũng không quan trọng lắm.

"Thứ ba, anh ở nhà tôi, không thể sống không được, tôi cung cấp chỗ ở, anh chịu trách nhiệm dọn vệ sinh." Phong Cảnh không thích người lạ vào nhà của mình, cho nên hắn luôn tự mình dọn dẹp. Hiện tại có thể thoát khỏi công việc này, tất nhiên là nóng lòng không chờ nổi.

"Vâng, thưa anh Phong." Rõ ràng việc nói tiếng Trung đối với anh vẫn có chút khó khăn, nhưng nhìn chung hiệu quả giảng dạy của Cục Tình báo Đặc biệt khá tốt.