Chương 1

“Anh đứng dậy trước đi.” Phong Cảnh ngồi ở trên sô pha, xoa xoa tóc, cảm giác vô cùng đau đầu.

Quỳ trước mặt anh là một người đàn ông cơ bắp mặc sơ mi thông thường, trán chạm đất một cách tôn nghiêm.

“Ngài, không muốn nô ɭệ sao?” Giọng nói của người đàn ông tràn đầy sợ hãi, có chút run rẩy.

Phong Cảnh có chút kinh ngạc, không phải bởi vì anh ta quỳ trước mặt hắn, mà là bởi vì lần đầu tiên gặp được người đàn ông này, anh ta còn không thể nói được, hay nói đúng hơn là không thể nói được ngôn ngữ của thời đại này.

***

Vấn đề này bắt đầu từ ba tháng trước.

Phong Cảnh là nhà biên kịch, kiêm luôn nhà văn trực tuyến bán thời gian, ngày thường hắn chỉ ở nhà viết lách truyện chữ.

Hôm đó, như thường lệ, hắn đang gõ máy tính trong phòng làm việc, viết kịch bản thì nghe thấy tiếng động lạ từ phòng khách, ra ngoài kiểm tra thì thấy một người đàn ông chỉ mặc một chiếc vải thô sơ đang nằm trên mặt đất, toàn thân đầy máu, ý thức dường như không rõ ràng lắm.

Quá hoảng sợ, hắn lập tức quay trở lại phòng ngủ, khóa kỹ cửa rồi gọi điện thoại báo cảnh sát.

Khi hắn bước ra mở cửa cho cảnh sát lần nữa, người đàn ông đã tỉnh dậy, giống như bây giờ quỳ trên mặt đất, nói điều gì đó mà hắn không thể hiểu được, nhưng có cảm giác như đó là một hình thức xưng hô.

Người đàn ông này có thân hình cường tráng, nhưng sắc mặt tái nhợt, rõ ràng có thể nhìn ra được hiện tại anh ta khá yếu ớt. Một người đàn ông cao gần 1,9 mét quỳ trên mặt đất phục tùng, giống như một con chó lớn.

Sau khi cảnh sát biết được sự việc, họ nhanh chóng đưa anh ta đi, người đàn ông kia liều mạng vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng do thể lực chống đỡ hết nổi nên vẫn bị đè xuống đất, hai tay bị còng lại.

Người đàn ông bị khống chế không để ý đến cảnh sát, mà nhìn chằm chằm vào Phong Cảnh với ánh mắt bàng hoàng, sợ hãi.

Phong Cảnh nhìn vào mắt anh, cảm nhận được ẩn ý cầu xin, hắn cảm thấy mình nên làm gì đó, bất giác sờ lên trán người đàn ông.

“Đừng sợ.” Phong Cảnh vẫn còn nhớ rõ lời hắn nói lúc đó.

Không biết anh ta có cảm nhận được lòng tốt của Phong Cảnh hay không, nhưng người đàn ông này thực sự đã ngừng vùng vẫy, ngoan ngoãn bị cảnh sát bắt đi.

Nếu chuyện này cứ kết thúc như thế này, Phong Cảnh chỉ sẽ suy đoán xem mình đã gặp phải vụ án hình sự nào, nhưng sự thật lại cho hắn biết, trí tưởng tượng của con người không bao giờ có thể so sánh được với trò đùa của cuộc sống.

***

“Người của Cục Đặc Tình nói anh cho rằng tôi là chủ nhân của anh hả?” Phong Cảnh thấy anh quỳ trên mặt đất không muốn đứng dậy nên không bắt ép anh nữa, bởi vì lúc này hắn thực sự có chút không biết phải làm sao.

Cái gọi là Cục Đặc Tình là tên viết tắt của Cục Điều tra Tình huống Đặc biệt, Phong Cảnh cũng chỉ mới phát hiện ra có một tổ chức như vậy sau khi người đàn ông này đến.

"Vâng, chủ nhân. Chủ nhân trước của tôi nói sẽ đưa tôi đến nhà chủ nhân mới."

“Anh tên là gì?” Phong Cảnh cảm thấy có vô số con quạ đen bay qua trong đầu, để lại những tiếng kêu xấu hổ, đầu của hắn lại càng đau hơn. Rõ ràng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhất thời hắn không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Thưa chủ nhân, nô ảnh tên là Thất."

“Anh không có tên à?” Phong Cảnh nhìn đỉnh tóc của anh, hắn không quen nhìn người khác như thế này, trượt khỏi ghế sofa, ngồi trên thảm, uể oải dựa vào ghế sofa cúi người xuống, gấp một chân lên, “Ngẩng đầu lên nói.”

Người đàn ông ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Phong Cảnh, anh ta đột nhiên thu hồi ánh mắt, thay vào đó nhìn chằm chằm vào tấm thảm trước mặt.