Chương 8: Không so sánh không có đau thương

Mặc dù Cố Cẩn Nghiễn hiếm khi ở nhà, nhưng Diệp Hi cũng biết bởi vì sự xuất sắc của anh lại thêm mối quan hệ phức tạp của nhà họ Cố, ba anh em họ không thân thiết như những gia đình bình thường.

Bây giờ Cố Cẩn Mặc chỉ thiếu nước khắc mấy chữ tâm trạng tôi không tốt trên mặt, bà đoán chuyện này có thể liên quan đến Cố Cẩn Nghiễn, bà nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Lâm Điềm, ra hiệu cho cô lên tầng cùng mình.

Lâm Điềm nhận được tín hiệu, khẽ gật đầu với bà. Cô cũng nhận ra tâm trạng của Cố Cẩn Mặc không tốt, không muốn ở lại đây làm bia đỡ đạn.

Nhưng hiện tại cảm xúc của Cố Cẩn Mặc từ tức giận chuyển thành mê man, đúng vậy, mê man, tại sao đột nhiên trên đầu Lâm Điềm lại có một hàng chữ, chẳng lẽ ánh mắt của anh ta lại có vấn đề?

Cố Cẩn Mặc vươn tay dụi mạnh mắt, sau đó nhanh chóng nhìn xung quanh để xác định mắt mình không có vấn đề gì, anh ta nhéo mí mắt muốn nhìn về phía Lâm Điềm để xác định lại thì phát hiện cô đã rời khỏi phòng khách.

Sự việc này không cần vội xác nhận, dù sao anh ta cũng sẽ ở nhà một thời gian, nghĩ đến ngày mai phải đến công ty tìm Cố Cẩn Nghiễn, anh ta không khỏi cười lạnh, ông già khẳng định cố ý.

Nghĩ đến ý đồ của Cố Minh Cẩm, sự chán ghét của Cố Cẩn Mặc dành cho ông lại tăng lên. Rõ ràng ông có thể giải quyết vấn đề chỉ bằng một câu, nhưng lại cứ khăng khăng bắt mình tìm Cố Cẩn Nghiễn, cố ý ghê tởm mình.

Anh ta cúi đầu nhìn điện thoại, cuộc nói chuyện giữa anh ta và mẹ vẫn dừng lại ở nửa năm trước. Nghĩ đến chuyện lúc trước, anh ta vội thoát khỏi giao diện trò chuyện, hơi bực bội đứng dậy.

*

Hai mẹ con lên tầng đi vào phòng Lâm Điềm, Diệp Hi vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Ngày mai sẽ tốt thôi, đúng rồi, mọi thứ cần chuẩn bị trước khi đến đoàn làm phim con đã chuẩn bị xong chưa?"

"Không vội, đến lúc đó rồi tính ạ." Lần này là kịch bản đô thị, phần diễn của nhân vật thiên kim giả mà cô đóng đều ở trong thành phố, cho nên không lo lắng chuyện đi quay phim ở nơi khác.

Diệp Hi suy nghĩ một chút, còn có mười ngày, thật sự không cần gấp, bà nhìn Lâm Điềm, cân nhắc vài giây rồi nói: "Điềm Điềm, nếu như con cảm thấy quay phim không tốt như tưởng tượng, ít nhất cũng nên kiên trì hoàn thành, biết chưa?"

"Tất nhiên ạ, con đã ký hợp đồng rồi, phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng không ít." Vốn Lâm Điềm hơi ngạc nhiên tại sao Diệp Hi lại nói với cô điều này, trông cô không đáng tin cậy như vậy sao?

Cho đến khi thoáng thấy vẻ mặt thận trọng của bà, được rồi, cô quên mất nguyên chủ đích thực là người có thể làm được những chuyện này.

Cô đặt tay lên lòng bàn tay Diệp Hi, nghiêm túc nói: "Mẹ yên tâm, con đã lớn rồi, con hiểu mình luôn khác bọn họ, cho dù chú Cố có thể giúp con lần này, nhưng cũng không thể nhiều lần đều đồng ý."

Diệp Hi thở dài, đôi khi bà hy vọng Điềm Điềm có thể hiểu, nhưng đôi khi lại cảm thấy điều này quá tàn nhẫn.

Như chính cô đã nói, Cố Minh Cẩm có thể giúp cô, nhưng nhiều lần thì sao? Ông sẽ vẫn sẵn lòng chứ?

Mặc dù bà đã là vợ chồng với Cố Minh Cẩm được gần 8 năm, nhưng mối quan hệ của bọn họ không sâu đậm đến mức đó, bây giờ Điềm Điềm có thể hiểu ra đạo lý này cũng chưa muộn.

Đêm đó, mọi người trong biệt thự nhà họ Cố đều mang theo tâm sự chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau khi Lâm Điềm tỉnh dậy, cô vẫn còn hơi mơ hồ, cho đến khi chiếc đèn chùm pha lê trong tầm mắt nhắc nhở cô.

Khi đứng dậy, cô liếc nhìn bụng dưới, hai ngày nay cô hơi nuông chiều bản thân, cân nặng hình như vượt quá tiêu chuẩn mà anh Lương nói, xem ra cô cần phải vận động rồi.

Không đợi cô quyết định nên đến phòng tập thể dục, tự tập thể dục nhịp điệu hay là chạy bộ buổi sáng thì nhìn thấy Cố Cẩn Nghiễn bước vào nhà.

Anh mặc đồ thể thao, tay cầm khăn mặt, dáng vẻ vừa chạy bộ buổi sáng xong.

"Anh cả." Sau khi Lâm Điềm ngoan ngoãn chào hỏi, trong lòng không khỏi thở dài, anh có kỷ luật như vậy, khó trách có thể thành công.

Ban đầu Cố Cẩn Nghiễn chỉ thờ ơ gật đầu, cho đến khi nhìn thấy hàng chữ phát sáng trên đầu cô.

【Có vẻ anh ấy rất có kỷ luật!】

Bởi vì mấy chữ này, bước chân của Cố Cẩn Nghiễn hơi khựng lại, xem ra ngày hôm qua anh không nhìn lầm.

Anh đoán những chữ trên đầu cô chắc hẳn là đại biểu cho tiếng lòng của cô, anh đi hai bước rồi lại liếc nhìn Lâm Điềm, cô có biết mình như vậy không?

Hiển nhiên không ai có thể cho anh đáp án, Cố Cẩn Nghiễn không khỏi giật giật khóe môi, cầm khăn mặt trong tay chuẩn bị trở về phòng tắm rửa.

Vì phải đến công ty nên hôm nay Cố Cẩn Mặc không thể không dậy sớm, không ngờ vừa tới cầu thang liền đυ.ng phải Cố Cẩn Nghiễn chạy bộ buổi sáng trở về, càng kỳ quái chính là anh còn đang cười.

Phải biết rằng trước đây anh ta và Cố Thi Dao từng bí mật đặt biệt danh cho Cố Cẩn Nghiễn là máy lạnh, hai người thậm chí còn đếm số lần anh cười.

Theo thống kê chưa đầy đủ, số lần anh cười không quá năm lần.

Có lẽ do ánh mắt của anh ta quá trực tiếp, tới tận khi Cố Cẩn Nghiễn lạnh lùng liếc qua, Cố Cẩn Mặc mới vội vàng thu hồi ánh mắt.

Khi anh ta ngồi vào bàn ăn, mới nghĩ đến một khả năng, vừa rồi Cố Cẩn Nghiễn vui vẻ như vậy, không lẽ là vì lát nữa mình phải đi tìm anh ta phê duyệt?

Nhưng anh ta rất nhanh bác bỏ ý nghĩ này, mặc dù Cố Cẩn Nghiễn hơi đáng ghét nhưng anh ta phải thừa nhận, người này từ nhỏ đã coi anh ta và Cố Thi Dao như không khí, cho nên có lẽ anh sẽ không vui vì chuyện như vậy.

Nhận ra mình tò mò với Cố Cẩn Nghiễn, Cố Cẩn Mặc vội vàng dừng lại, đứng dậy định đi ra bên ngoài vườn hoa tĩnh tâm lại.

Lúc này, Lâm Điềm đang đi dạo bên ngoài vườn hoa, Cố Cẩn Nghiễn vừa chạy bộ buổi sáng đã kí©h thí©ɧ cô, cô là một nữ diễn viên, một ngành cần kỷ luật tự giác nhất.

Sau khi rẽ vào một góc, cô nhìn thấy Cố Cẩn Mặc với khuôn mặt lười biếng cũng đang đi về phía vườn hoa.

Thấy vậy, Lâm Điềm không khỏi lắc đầu.

【Quả nhiên không so sánh không có đau thương.】

Chữ đỏ trên nền trắng khiến Cố Cẩn Mặc khó mà bỏ qua, anh ta nghiến răng, chẳng lẽ cô lại đang giễu cợt mình sao?

Anh ta biết khoảng cách giữa anh ta và Cố Cẩn Nghiễn từ lâu, nhưng Lâm Điềm làm mấy trò ngu ngốc còn ít sao, cô dựa vào đâu mà giễu cợt mình?

Anh ta sải bước muốn tranh luận với cô, nhưng khi cách cô hai mét thì dừng lại, khoan đã, chữ này chẳng lẽ đại biểu cho suy nghĩ trong lòng cô?

Là một đạo diễn tùy hứng và không thiếu tiền, khi Cố Cẩn Mặc không tìm thấy kịch bản ưng ý, anh ta cũng sẽ vào các trang web văn học khác nhau để tìm chủ đề yêu thích của mình.

Vì vậy anh ta rất nhanh tỉnh táo lại, chẳng lẽ Lâm Điềm có được bàn tay vàng?

Lâm Điềm ở đầu này rất khó hiểu, Cố Cẩn Mặc vốn đang hung hăng đi về phía cô thì đột nhiên dừng lại cách cô hai mét, khuôn mặt đầy vẻ suy tư.

Cô nghĩ ngợi, định vòng qua anh ta quay lại phòng khách, dù sao thiên tài nghệ thuật và tên điên cũng chỉ khác nhau một suy nghĩ mà thôi.

Lúc đi ngang qua Cố Cẩn Mặc, Lâm Điềm vẫn ngoan ngoãn chào hỏi: "Anh hai."

Nhìn bóng lưng của cô cùng với chùm sáng trống không trên đầu, Cố Cẩn Mặc không khỏi cười lạnh một tiếng, a, hiện tại anh ta suýt chút nữa bị bộ dạng đáng yêu của cô lừa rồi.

Phát hiện ra người trước mặt mình đang bước nhanh hơn, Cố Cẩn Mặc càng thêm khó chịu, anh ta sẽ ăn thịt người sao, Cố Cẩn Nghiễn không phải còn đáng sợ hơn à?

Khi Lâm Điềm trở lại phòng khách, Diệp Hi và Cố Minh Cẩm đang ngồi trên ghế sofa, cô giúp việc bắt đầu dọn cơm, vì có anh em nhà họ Cố nên bữa sáng hiển nhiên có nhiều loại hơn bình thường.

Phong cách Trung Quốc, phong cách phương Tây, trong đó phong cách Trung Quốc lại chia nhiều loại, nhìn những bữa sáng khác nhau trên bàn, Lâm Điềm lặng lẽ lấy điện thoại di động ra.

Nhật ký quan sát nhà giàu: Hóa ra những gì trong tiểu thuyết nói đều là thật, chỉ riêng bữa sáng cũng có rất nhiều loại.

Khi Cố Cẩn Nghiễn trở lại, anh đã thay quần áo ở nhà, chắc hẳn vừa mới tắm xong, đầu tóc vẫn còn hơi nước.

Chỗ anh ngồi bày thịt xông khói và trứng chiên, Lâm Điềm lặng lẽ thu hồi tầm mắt, sau đó liếc nhìn Cố Cẩn Mặc ở bên kia, anh ta ăn bữa sáng kiểu Hồng Kông.

Cô chợt nhận ra, chẳng trách anh ta không thể nắm quyền, bởi vì anh ta không có tiêu chuẩn thấp nhất của tổng tài bá đạo.

Thỉnh thoảng, ánh mắt của anh em họ Cố sẽ rơi vào đỉnh đầu Lâm Điềm, nhưng trên đó không có gì ngoại trừ chùm sáng.

Sau khi ăn xong, Cố Minh Cẩm mặt mày vui vẻ nhìn Cố Cẩn Mặc: "Lát nữa cùng chúng ta đến công ty đi, đi xe của bố hay là anh xe của anh con?"

"Con không thể tự lái xe sao?" Anh ta, cậu hai Cố, không xứng lái xe sao?

Nghĩ đến những chiếc xe hơi lòe loẹt của anh ta, nụ cười trên mặt Cố Minh Cẩm không khỏi nhạt dần: "Được, đến lúc đó tự mình lái xe đến bãi đậu xe ngầm, đừng lái xe đến cửa công ty."

"Con biết rồi!" Cố Cẩn Mặc có chút miễn cưỡng đáp, ông già này suốt ngày có đủ loại yêu cầu kỳ lạ..

Nếu không phải vì hai triệu tiền tiêu vặt, ngày hôm nay sau khi rạp chiếu phim được phê duyệt xong, anh ta sẽ lập tức dọn ra ngoài.

Sự tức giận này lên đến đỉnh điểm khi anh ta nhìn thấy xe của Cố Cẩn Nghiễn trong bãi đậu xe, chiếc xe của Cố Cẩn Nghiễn là do ộng già tặng lúc anh về nước.

Năm anh ta tốt nghiệp, bởi vì anh ta không tuân theo sự sắp xếp của ông, cho nên món quà này tự nhiên bị hủy bỏ.

Nhưng hết lần này tới lần khác vào lúc này, tài xế của Cố Cẩn Nghiễn hạ kính xe xuống: "Cậu hai, cậu có muốn đi cùng không?"

"Khỏi, cảm ơn." Nói xong hai chữ cuối cùng, Cố Cẩn Mặc suýt chút nữa nghiến gãy răng.

*

Sau khi ba bố con rời đi, Diệp Hi cảm thấy không khí trong nhà trở nên thoải mái hơn, bà đứng dậy đi đến phòng thay đồ đưa cho Lâm Điềm bộ quần áo được đưa đến ngày hôm đó.

"Hai ngày nay mẹ quên mất, con xem có thích hay không?"

Lâm Điềm nhận lấy chiếc túi, vội vàng liếc nhìn, còn may, màu sắc trông khá bình thường.

"Con đi thử xem." Lâm Điềm nghĩ, không ai có thể cưỡng lại sự quyến rũ của quần áo mới.

Mấy món đồ này đều hợp mắt Diệp Hi, bất kể kiểu dáng hay màu sắc đều rất ưng ý, có món giống với món đồ cô từng mua cho mình ở kiếp trước, khoảnh khắc nhìn thấy mình trong gương, Lâm Điềm sững sờ, trong lúc nhất thời cô có chút không phân biệt được.

"Điềm Điềm, sao rồi?" Mãi đến khi Diệp Hi ở bên ngoài hỏi, cô mới hoàn hồn lại.

"Con thấy rất đẹp." Lâm Điềm mặc quần áo mới đi ra ngoài.

"Đẹp thật, Điềm Điềm của mẹ xinh quá." Diệp Hi cười khen.

"Đó cũng là bởi vì người mẹ sinh ra con xinh đẹp như này cơ mà." Lâm Điềm ngồi bên cạnh Diệp Hi tươi cười rạng rỡ.

Diệp Hi mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng lại vì những lời này mà nặng trĩu.

Khi đó, bà đồng ý kết hôn với Cố Minh Cẩm cũng là vì khuôn mặt của bà đã gây ra rất nhiều rắc rối cho mẹ con họ.

Kết hôn với Cố Minh Cẩm có thể giải quyết những vấn đề này, và quan trọng hơn, nó cũng có thể mang lại cho Điềm Điềm một hoàn cảnh phát triển thuận lợi.

Trong những năm qua, Diệp Hi thường xuyên đặt câu hỏi về quyết định của mình khi đó, nhìn thấy Lâm Điềm tươi cười, bà nghĩ, tại thời điểm này, ít nhất bà không hối hận.

Hai mẹ con ở nhà cả ngày, Lâm Điềm cũng nhận thấy hình như Diệp Hi không có bạn bè để giao du, là do bà không muốn đi hay là do những người kia xa lánh bà?