Chương 7: Cô đang đá xéo mình?

Nếu nói Lâm Điềm sợ ai nhất thì Cố Cẩn Nghiễn chắc chắn phải có tên trong danh sách, dù sao boss lớn này thật sự sẽ đưa người ra đảo trồng chuối.

Bởi vì kết cục trong sách, kể từ khi xuyên qua cô chưa từng ăn một quả chuối nào.

Cô nhớ trong sách có đề cập anh em họ Cố không quá thân thiết với Cố Minh Cẩm, rất hiếm khi về nhà chính. Cố Cẩn Mặc khom lưng vì tiền tiêu vặt, Cố Cẩn Nghiễn cũng không thể là nguyên nhân này đâu nhỉ?

"Nghĩ gì thế?" Diệp Hi vừa quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Lâm Điềm

"Không, không có gì ạ." Lâm Điềm lắc đầu.

Diệp Hi nhìn cô một cái, cuối cùng không nói gì, bà biết Lâm Điềm luôn sợ Cố Cẩn Nghiễn, đừng nói Điềm Điềm, thật ra bà cũng hơi sợ đứa con riêng này.

Năm đó khi bà mang theo Điềm Điềm đến nhà họ Cố, Cố Cẩn Nghiễn đã hai mươi tuổi, đang học đại học ở nước ngoài. Sau khi về nước, anh trực tiếp tiến vào Cố thị, sống ở căn hộ gần công ty, thế nên bọn họ cũng không quá quen thuộc với anh.

"A, không phải con nghe thấy tiếng xe sao, người đâu rồi?" Giọng nói lười biếng của Cố Cẩm Mặc từ trên tầng truyền đến.

"Chắc vẫn còn ở bãi đậu xe." Diệp Hi dịu dàng nói.

"Chậm chạp thế." Giọng điệu Cố Cẩn Mặc tràn đầy chán ghét, nói xong còn lười biếng ngáp một cái.

Anh ta vừa dứt lời, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, Cố Cẩn Mặc nhìn thấy người tới, không khỏi sửng sốt.

Cố Cẩn Nghiễn trông thấy Cố Cẩn Mặc cũng không kinh ngạc, hai ngày trước anh ta còn đang sốt ruột về chuyện rạp chiếu phim, đoán chừng chuyển về nhà để lấy lòng bố.

Lâm Điềm vừa quay đầu thì nhìn thấy người đi vào nhà, đây là lần đầu tiên cô thấy có người mặc âu phục đẹp như vậy.

Trước đây cô cũng từng ở trong đoàn làm phim đô thị, khi đó cô và các bạn trong đoàn làm phim từng thắc mắc, những tổng giám đốc này thật sự ngày nào cũng mặc vest đi làm sao?

Ngay cả mùa hè cũng mặc, bọn họ không cảm thấy nóng sao?

Bây giờ Cố Cẩn Nghiễn dường như đã cho cô câu trả lời. Hóa ra là sự thật. So với dáng vẻ cà chớn của Cố Cẩn Mặc, Cố Cẩn Nghiễn trông giống như một quý tộc thực sự, mỗi cử động của anh đều lộ ra khí chất của một gia đình giàu có. Tất nhiên, nếu anh không lúc nào cũng phát ra hơi lạnh sẽ tốt hơn.

Nhưng mà cũng không sao, cái này không ảnh hưởng đến độ đẹp trai của anh.

"Dì Diệp." Cố Cẩn Nghiễn gật đầu chào hỏi Diệp Hi, khi ánh mắt rơi vào Lâm Điềm bên cạnh, anh không khỏi khẽ cau mày.

"Bố không về cùng với anh à?" Cố Cẩn Mặc hững hờ hỏi thăm.

"Không." Cố Cẩn Nghiễn lắc đầu, sau đó vượt qua bọn họ về phòng thay quần áo.

Nhìn bóng lưng của anh, Cố Cẩn Mặc nhếch môi, mặc dù Cố Cẩn Nghiễn lớn hơn anh ta hai tuổi, nhưng từ nhỏ đã là con nhà người ta, thường xuyên có người đem hai anh em họ ra so sánh.

Bởi vì anh quá ưu tú, Cố Cẩn Mặc tự nhiên chính là người thua kém trong miệng người khác, cho nên quan hệ giữa anh em cũng không được tốt. Khi còn bé Cố Cẩn Mặc còn cố ý gây chuyện, nhưng lần nào cũng bị Cố Cẩn Nghiễn dễ dàng giải quyết, anh ta cũng rút ra bài học kinh nghiệm từ ấy.

Về sau Cố Cẩn Mặc đã có kinh nghiệm, không còn trêu chọc Cố Cẩn Nghiễn, nhưng lại đề nghị không tiếp tục học chung một trường với anh nữa, bởi vì anh ta không muốn sống dưới cái bóng của anh.

Chờ Cố Cẩn Nghiễn mặc quần áo ở nhà xuất hiện ở phòng khách, Cố Minh Cẩm cũng trở về, trong mắt của ông chợt loé vẻ kinh ngạc, sau đó là vui mừng, ông luôn thích trong nhà náo nhiệt.

Ông liếc nhìn đứa con thứ hai đang cúi đầu ở đằng kia, cười nói: "Cẩn Mặc, ngày mai con có thể đến công ty tìm anh cả bàn chuyện rạp chiếu phim."

"Không phải bố phê duyệt sao?" Cố Cẩn Mặc không khỏi nhíu mày.

"Chuyện này do anh cả con phụ trách lâu rồi."

"Vậy lúc trước bố lừa con à." Khuôn mặt Cố Cẩn Mặc hiện lên vẻ không vui.

Cố Cẩn Nghiễn không tham gia vào cuộc trò chuyện giữa hai bố con, theo ý kiến

của anh, phim của Cố Cẩn Mặc không xứng đáng chiếu ở rạp chiếu phim Cố thị, nhưng anh cũng hiểu ý của bố mình.

Hai mẹ con Diệp Hi một mực giữ yên lặng, nghe hai bố con cãi vã. Chỗ ngồi của Lâm Điềm vừa vặn đối diện Cố Cẩn Nghiễn, vừa ngước mắt là nhìn thấy người đối diện.

Chà, người đẹp trai làm cái gì trông cũng đẹp trai.

【Khí chất này thật sự là tuyệt!】

Dấu chấm than màu đỏ quá dễ thấy, ánh mắt của Cố Cẩn Nghiễn rơi trên đỉnh đầu của Lâm Điềm,

xác định đó không phải là ảo giác của mình.

Anh vừa trở về thì phát hiện trên đỉnh đầu Lâm Điềm có một chùm sáng, sau khi nhìn thấy dòng chữ này không khỏi nhíu mày, đây là cái gì?

Mặc dù kinh ngạc, nhưng người từng lăn lộn trong thương trường am hiểu nhất là quản lý cảm xúc, vẻ mặt anh không thay đổi dời ánh mắt, sau đó lướt qua đỉnh đầu từng người một, đều không có gì khác thường.

Như vậy có vấn đề là Lâm Điềm? Thành thật mà nói, Cố Cẩn Nghiên không quá quen thuộc với mẹ kế Diệp Hi hay em kế Lâm Điềm.

Điều duy nhất quen thuộc có lẽ là khả năng gây chuyện của Lâm Điềm?

Nghĩ đến ngày mai phải đi gặp Cố Cẩn Nghiễn xin phê duyệt, Cố Cẩm Mặc ăn cơm vô vị, anh ta biết chắc chắn ông già cố ý.

Biết rõ hai người không hòa thuận, ông còn bắt mình đi tìm anh cả.

Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, trừ rạp chiếu phim, anh ta còn phải tiếp tục ở nhà chỉ vì hai triệu tiền tiêu vặt.

Nghĩ đến đây, anh ta không khỏi thở dài, bởi vì mẹ anh ta không ủng hộ anh ta làm đạo diễn cho nên không có trợ giúp gì.

Anh ta lặng lẽ ngước mắt liếc nhìn Cố Cẩn Nghiễn ở đằng kia, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị, Cố Cẩn Nghiễn vừa thành niên, mẹ anh đã chuyển cổ phần và một ít bất động sản cho anh.

Trong bữa ăn này, ngoại trừ Cố Minh Cẩn vẻ mặt vui vẻ, những người khác đều ít nhiều bị ảnh hưởng.

Cố Cẩn Mặc còn đắm chìm trong tâm trạng ông già cố ý chỉnh anh ta, mà Cố Cẩn Nghiễn, một người theo chủ nghĩa vô thần, bắt đầu dao động trong niềm tin của mình.

Ánh mắt anh liếc qua Lâm Điềm đối diện, cô đang uống canh, những chữ cái trên đỉnh đầu cô hồi nãy đã biến mất, chỉ còn lại một chùm sáng.

Thời điểm Lâm Điềm ngước lên anh liền thu hồi ánh mắt của mình, ngày hôm nay trở về xem như ý tưởng bất chợt, ngược lại không ngờ lại nhìn thấy cái này.

"Gần đây công ty không bận, khoảng thời gian này con chuyển về nhà chính ở đi." Cố Minh Cẩm nhìn Cố Cẩn Nghiễn nói.

"Nói sau đi ạ." Mặc dù Cố Cẩn Nghiễn không có trực tiếp đồng ý, nhưng trong lòng anh đã có quyết định.

"Con ăn xong rồi!" Cố Cẩm Mặc liếc nhìn nụ cười trên mặt bố anh ta, ha, anh cả trở về liền vui vẻ như vậy?

Sau bữa ăn, hai bố con lên phòng làm việc, Lâm Điềm vội vàng lấy điện thoại di động ra.

Nhật ký quan sát nhà giàu: Quả nhiên tiểu thuyết đến từ cuộc sống, tổng giám đốc bá đạo thực sự tồn tại!

Mặc dù bây giờ Cố Cẩn Nghiễn vẫn chưa phải là người cầm quyền nhà họ Cố, nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian.

Dựa theo kế hoạch, Lâm Điềm nên ôm đùi mới phải, nhưng vấn đề là, lấy lòng, cô nên ra tay từ đâu đây?

Đúng rồi, Cố Cẩn Nghiễn thích gì nhỉ, Lâm Điềm nhanh chóng nhớ lại miêu tả trong đoạn độc thoại của nữ chính, ừm, tràn đầy một chương, giống như không có nội dung hữu ích.

Được rồi, lấy lòng hơi khó, chỉ cần không gây chuyện, chắc anh sẽ không đưa cô đi trồng chuối tiêu đâu ha?

Thấy cô đột nhiên run lên, Diệp Hi có chút khó hiểu: "Sao vậy, Điềm Điềm?"

"Không sao ạ." Cô chỉ tăng thêm bóng ma tâm lý với chuối tiêu mà thôi.

Diệp Hi cũng không ngờ hai anh em lại đột ngột trở về ở, bà hơi lo lắng nhìn thoáng qua Lâm Điềm.

Lâm Điềm không chú ý tới ánh mắt của Diệp Hi, cô đang nghĩ, trong nhà đã náo nhiệt như vậy, liệu cô chủ Cố - Cố Thi Dao có trở về không?

Nghĩ tới đây, Lâm Điềm vội vàng lắc đầu, quên đi, nguyên thân cũng thường xuyên khıêυ khí©h vị cô chủ này.

*

Trong phòng làm việc, sau khi hai bố con nói chuyện công ty xong, Cố Minh Cẩn lại nói: "Ngày mai con cứ phê duyệt chuyện rạp chiếu phim cho Cẩn Mặc."

Cố Cẩn Nghiễn ngẩng đầu nhìn ông một cái, anh hiểu rõ ý của ông, để mình lấy lòng Cố Cẩn Mặc, nhưng ông phải thất vọng rồi, hình ảnh anh em kính trọng yêu thương nhau sẽ không xuất hiện trong nhà bọn họ.

Những chuyện này lẽ ra phải nên xem xét ngay từ khi ông coi hôn nhân như một trò chơi trẻ con không phải sao?

Hiểu được ý tứ trong mắt Cố Cẩn Nghiễn, Cố Minh Cẩm không khỏi cười khổ, có chút hối hận về quyết định vội vàng của mình khi đó, ông vẫn luôn cố gắng, hy vọng ba anh em có thể hòa thuận với nhau.

Nhưng bây giờ sự hoà thuận chỉ là mặt ngoài, ông biết, sự bất đồng và chiến tranh thật sự còn chưa đến.

Đây là vấn đề mà Cố Minh Cẩn vẫn luôn trốn tránh, cho dù bây giờ nghĩ tới chuyện này, ông vẫn trốn tránh theo bản năng.

"Chuyện rạp chiếu phim rõ ràng là thua lỗ, có điều bố đã nói như vậy, con sẽ trực tiếp phê duyệt cho nó." Giọng điệu Cố Cẩn Nghiễn thản nhiên.

"Chúng ta là người nhà của nó, nếu như người nhà cũng không ủng hộ ước mơ của nó, nó còn có thể trông cậy vào ai." Cố Minh Cẩm thấm thía nhìn về phía Cố Cẩn Nghiễn.

Cố Cẩn Nghiễn hiểu rõ suy nghĩ của ông, anh khẽ cười giễu, nhưng cũng không nói gì.

Cố Minh Cẩm hơi mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, sau đó lại nhắc đến chuyện Lâm Điềm vào giới giải trí.

Mặc dù bên dưới Cố thị không có công ty điện ảnh và truyền hình, nhưng nhờ rạp chiếu phim Cố thị nên cũng có một vài mối quan hệ trong giới giải trí.

"Hồi trước Điềm Điềm ký hợp đồng với công ty, chẳng mấy chốc sẽ đi quay phim, dù sao nó cũng là người nhà họ Cố, con bảo người ta thời khắc mấu chốt quan tâm một chút." Cố Minh Cẩm dặn dò.

"Đóng phim?" Cố Cẩn Nghiễn có vẻ khó hiểu, không phải ầm ĩ muốn cùng Cố Thi Dao vào Cố thị sao?

"Đúng vậy, lúc dì Diệp của con biết thì đã ký hợp đồng rồi." Cố Minh Cẩm nói xong không khỏi lắc đầu.

Cố Cẩn Nghiễn lại cảm thấy đây có thể là nghe chỉ dẫn của Diệp Hi, dù sao Diệp Hi vẫn luôn là người thông minh, ngược lại anh có hơi tò mò, lần này Diệp Hi thuyết phục Lâm Điềm như thế nào?

Nghĩ đến hàng chữ và chùm sáng kỳ lạ trên đỉnh đầu Lâm Điềm, biểu cảm trên mặt Cố Cẩn Nghiễn lại tối thêm hai phần.

"Không cần cố ý thay tranh cho nó cái gì, chỉ cần đừng để những kẻ không có mắt kia bắt nạt nó là được rồi." Cố Minh Cẩm nói.

"Trông con tốt bụng vậy ạ?"

Một người hai người đều không bớt lo, nghĩ đến Cố Thi Dao vừa mới vào Cố thị đã đòi đến bộ phận R&D, Cố Minh Cẩm vẫy tay với Cố Cẩn Nghiễn: "Đi đi đi, chuyện này bố sẽ tự sắp xếp, được rồi!"

Cố Cẩn Nghiễn thờ ơ nhún vai, sau đó rời phòng làm việc đi tới phòng mình ở tầng hai.

Tính ra, lần cuối cùng anh về nhà chính là hai tháng trước, căn phòng ngày nào cũng có người quét dọn, anh đứng phía trước cửa sổ, nhìn xuống vườn hoa bên dưới.

So với trước kia, hiện tại trong vườn hoa có thêm rất nhiều chủng loại, anh biết đều là Diệp Hi chăm sóc chúng. Trước đây anh chưa bao giờ để ý nhiều đến hai mẹ con bọn họ, nhưng chuyện xảy ra hôm nay khiến anh không khỏi nhíu mày.

Anh luôn không thích xảy ra biến số, mà sự khác biệt của Lâm Điềm có thể chính là biến số ấy.

Mặc dù bây giờ Cố Cẩn Mặc vẫn đang tiếp tục sự nghiệp đạo diễn của mình, nhưng việc anh ta bước vào Cố thị chỉ là vấn đề thời gian.

Cho dù anh ta không muốn thì mẹ anh ta có vui lòng để anh ta từ bỏ hay không?

Còn có Cố Thi Dao, vừa mới vào Cố thị đã muốn đến bộ phận R&D, cho tới bây giờ, ông già vẫn đang lừa mình dối người, tưởng tượng hình ảnh anh em kính trọng hoà thuận với nhau.

Ha, Cố Cẩn Nghiễn không khỏi cười khẩy một tiếng, cười Cố Minh Cẩm ngây thơ.

Chạng vạng tối gió bắt đầu thổi, cành hoa trong vườn đung đưa theo gió, thỉnh thoảng còn có cánh hoa khô héo bị thổi rơi xuống đất.

Lâm Điềm đi theo Diệp Hi đến kiểm tra tình trạng của những bông hoa này, nhìn vẻ mặt đau lòng của Diệp Hi, cô không khỏi nói: "Không bằng xây một nhà kính trồng hoa ạ?"

"Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng ai lại muốn mãi mãi làm một đoá hoa trong nhà kính chứ?" Diệp Hi lẩm bẩm.

Lâm Điềm sửng sốt một chút, cô nhớ tới quan sát mấy ngày nay của mình, cuộc sống của Diệp Hi tựa hồ đều xoay quanh Cố Minh Cẩm, có lẽ bà cũng không thích cuộc sống như vậy.

"Mẹ, chờ sau này con vào đoàn rồi, mẹ có thể đến thăm con không ạ?" Lâm Điềm mỉm cười nhìn về phía Diệp Hi, cô có thể cảm nhận được Diệp Hi đối xử tốt với mình, cho nên cô cũng muốn bà có thể sống một cuộc sống hạnh phúc hơn.

"Con muốn mẹ đến thì mẹ đến." Diệp Hi đưa tay xoa đỉnh đầu Lâm Điềm.

"Vậy mẹ cũng không có thể tay không mà đến được, phải mang đồ uống và bánh ngọt cho cả đoàn làm phim đấy nhé." Lâm Điềm cười nói.

"Đương nhiên không thành vấn đề." Cố Minh Cẩm luôn rất hào phóng, những năm này, Diệp Hi cũng tiết kiệm được một số tiền, đây là của hồi môn bà chuẩn bị cho Lâm Điềm.

"Đến lúc đó bọn họ đều sẽ ghen tị với con, ha ha." Nghĩ đến một màn như vậy, Lâm Điềm có chút vui vẻ.

Ở kiếp trước, vì nguyên nhân gia đình, Lâm Điềm vẫn luôn thiếu thốn tình thương, cho nên cô rất thích bạn bè đến đoàn phim thăm cô, như thế có thể chứng minh mình cũng có người thích.

Hai mẹ con cười nói vui vẻ, Diệp Hi vốn định nhắc nhở Lâm Điềm đừng gây sự với anh em nhà họ Cố, nhưng lại không muốn phá hỏng bầu không khí hiện tại, cuối cùng hai mẹ con cùng đi vào phòng khách cắm hoa.

Không nghĩ tới Cố Cẩn Mặc đang đực mặt ngồi trên sofa.

So sánh với Cố Cẩn Nghiễn, Lâm Điềm không khỏi lắc đầu.

Cố Cẩn Mặc nghe được động tĩnh, lúc đầu không định để ý tới, nhưng lại nhìn thấy chùm sáng trên đỉnh đầu Lâm Điềm có thêm chữ.

【Quả nhiên người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném】

Sắc mặt Cố Cẩn Mặc càng đen hơn, cô đang thầm đá xéo mình?