Chương 6: Người giàu đúng là biết hưởng thụ

Vốn Cố Cẩn Mặc cho rằng sống ở nhà là khó khăn nhất, nhưng tình hình có vẻ tốt hơn nhiều so với những gì mình mong đợi. Anh ta liếc nhìn màn hình trước mặt, đã đến bài hát kết thúc phim, anh ta đứng dậy xoa xoa mắt của mình, quyết định ra vườn thư giãn cho đỡ mỏi mắt.

Nhờ có cỏ cây hoa lá trong vườn mà cả biệt thự căng tràn sức sống, Cố Cẩn Mặc còn nhớ, trước khi mẹ con Diệp Hi chưa tới nhà họ Cố, vườn hoa này không có dáng vẻ như thế này.

Khi đó, mặc dù khu vườn luôn có người chăm sóc nhưng lại không có cảm giác tràn đầy sức sống như bây giờ, đây cũng là lý do tại sao Lâm Điềm Điềm liên tục gây rắc rối, nhưng cô vẫn có thể yên ổn ở lại nhà họ Cố.

Trên cánh hoa màu hồng trước mặt đột nhiên xuất hiện một con sâu không biết tên, anh ta không khỏi nhíu mày, đưa tay hất nó đi.

"Không được hái." Lâm Điềm không nghĩ tới vừa trở về liền bắt gặp cảnh tượng Cố Cẩm Mặc phá hoa.

Những bông hoa trong khu vườn này đều là tâm huyết, là nơi gửi gắm tinh thần của Diệp Hi, cho nên cô không muốn bất cứ ai phá hoại nó.

Thấy Lâm Điềm nắm chặt cổ tay mình, Cố Cẩm Mặc cười khẩy một tiếng: "Con mắt nào của cô thấy tôi muốn hái nó?"

"Hai con mắt đều thấy." Lâm Điềm thành thật trả lời.

"Cũng phải, ánh mắt cô vẫn luôn không tốt." Cố Cẩn Mặc rút tay mình ra, hừ lạnh một tiếng.

Theo ánh mắt của anh ta, Lâm Điềm nhìn thấy con sâu trên cánh hoa, ánh mắt của cô đảo qua đảo lại giữa anh ta và con sâu: "Xin lỗi, ngược lại em không nhìn ra anh hai vẫn còn trẻ con thế đấy, vậy em không quấy rầy anh nghịch sâu nữa."

"Lâm Điềm Điềm!" Nhìn bóng lưng vui vẻ của Lâm Điềm, Cố Cẩn Mặc cảm thấy mình bị người ta khinh bỉ, cô mới nghịch sâu, cả nhà cô đều nghịch sâu.

Trong mắt Lâm Điềm lóe ý cười, cô nghĩ, có lẽ cô không nên dựa vào miêu tả trong sách để đánh giá bọn họ, dù sao đó chỉ là những con chữ lạnh lùng, mà bọn họ đều là người thật.

Giống như sự hiểu lầm vừa rồi của cô đối với Cố Cẩn Mặc, đều là do miêu tả trong sách khiến cô có định kiến về anh ta, lúc này, cô mới nhận ra rõ sự khác biệt giữa anh ta với trong sách.

Hoặc có thể là do những chuyện kia còn chưa xảy ra, nhưng dù là lý do gì đi chăng nữa, hiện tại cô vui vẻ là được.

"Mua cái gì mà vui thế?" Thấy nụ cười trên mặt cô, Diệp Hi ở trong phòng khách không khỏi hỏi.

"Con không mua gì cả." Nụ cười trên mặt Lâm Điềm vẫn không giảm, mặc dù cô không mua gì, nhưng cũng đã được trải nghiệm niềm vui mua sắm.

"Tại hết tiền à?" Diệp Hi không khỏi nhíu mày, hay là lại trả hết tiền cho người khác rồi, bà nghĩ, có lẽ đã đến lúc nên nói chuyện cẩn thận với Điềm Điềm về vấn đề này.

Bà không phản đối việc cô kết bạn, nhưng ít nhất giữa bạn bè tối thiểu nhất cũng phải có qua có lại.

"Còn mà ạ, chỉ là không thấy cái nào phù hợp thôi. Ngược lại Mạnh Tĩnh Tuyền chọn một đống, kết quả lúc thanh toán chọn đi chọn lại, cuối cùng chỉ mua một chiếc áo." Lâm Điềm thản nhiên chia sẻ với Diệp Hi.

"Đúng là kỳ lạ, hôm nay cô Lâm nhà ta không thanh toán giúp người ta à?" Cố Cẩm Mặc từ bên ngoài đi vào không khỏi hừ nhẹ một tiếng.

Diệp Hi không ngờ suy nghĩ trong lòng của mình lại bị người ta nói toẹt ra, bà nhìn về phía Lâm Điềm,

giọng điệu nhẹ nhàng tuỳ ý:"Sau đó thì sao?"

"Sau đó bọn con ai về nhà nấy, ai tìm mẹ nấy thôi!" Lâm Điềm giả vờ không hiểu ý của bà, đối với mấy lời nói mát của Cố Cẩm Mặc, cô cũng mặc kệ.

"Như thế cũng tốt, bạn bè tốt đến đâu cũng phải có ranh giới nhất định." Có Cố Cẩm Mặc ở bên, Diệp Hi nói rất uyển chuyển.

"Mẹ, mẹ nói đúng, con thấy con càng ngày càng không hiểu suy nghĩ của Tĩnh Tuyền." Lâm Điềm tỏ vẻ hoang mang.

"Có chuyện gì sao?" Trước kia Lâm Điềm chưa bao giờ nói với Diệp Hi những việc này, vậy nên bà rất xem trọng lần tâm sự này của Lâm Điềm.

"Chính là chuyện hai ngày trước con bị tai nạn xe cộ, cô ấy cảm thấy dù sao con cũng đã ký hợp đồng, nên nhân cơ hội này để thảo hình tượng (*)." So với việc chờ Mạnh Tĩnh Tuyền trả đũa, không bằng tự cô thẳng thắn trước. (thảo 艹: tiếng lóng = đm, fuck)

Đây cũng là Lâm Điềm lâm thời quyết định, bởi vì cô phát hiện hình như Cố Cẩn Mặc cũng không đáng ghét như vậy, quan trọng nhất chính là, trong bốn người họ Cố ở cái nhà này, anh ta là người dễ lừa nhất.

"Thảo hình tượng?" Diệp Hi có chút khó khăn mở miệng nói, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.

"Lâm Điềm Điềm, một đứa con gái như cô có thể ăn nói lịch sự chút không hả, không thể đổi cách nói khác sao." Cố Cẩn Mặc không nhịn được mở miệng nói.

"Ví dụ như?" Lâm Điềm mang vẻ mặt khiêm tốn chờ được dạy bảo nhìn thoáng qua.

Cố Cẩm Mặc chỉ cảm thấy thái dương đau nhói, gằn từng chữ nói: "Ví dụ như, xây dựng hình tượng."

Lâm Điềm có chút mất tự nhiên sờ mũi, không có cách nào, kiếp trước cô nói quen ba từ đó rồi. Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Hi vẫn còn đang khó hiểu, tiếp tục giải thích: "Chính là hình tượng cô chủ nhà giàu, cô ấy nói con nằm viện như thế này, chú Cố nhất định sẽ cử người đến bệnh viện thăm con, đến lúc đó chụp ảnh rồi tìm một vài tài khoản marketing đăng mấy tin có có không không."

Biểu cảm trên mặt Diệp Hi không khỏi thay đổi, cùng với đó là vẻ lo lắng: "Điềm Điềm, con có đồng ý không?"

Đừng nhìn Cố Minh Cẩm bình thường đối xử tốt với hai mẹ con họ, đó là bởi vì bọn họ không chạm đến điểm mấu chốt của ông, mà ông ghét nhất chính là người khác lợi dụng mình.

"Tất nhiên không ạ, con cảm thấy như thế có vẻ không ổn, mà anh Lương, chính là quản lý của con cũng đã nói, xây dựng hình tượng dễ dàng lật xe." Lâm Điềm nói xong ánh mắt liếc qua, không quên chú ý cảm xúc biến hóa trên mặt hai người.

Vẻ mặt căng thẳng của Diệp Hi trở nên thả lỏng, Cố Cẩn Mặc ngồi trên sofa cười giễu, sau đó rơi vào trầm tư, nhưng lúc này Lâm Điềm đã thu hồi ánh mắt.

"Điềm Điềm, con nói đúng, chúng ta phải luôn thực sự cầu thị, biết chưa?" Diệp Hi nhân cơ hội nhắc nhở.

(Thực sự cầu thị: uất phát hoàn toàn từ tình hình thực tế, không thêm, không bớt, coi trọng sự thật nhằm xử lí vấn đề một cách đúng đắn.)

"Con biết rồi thưa mẹ, hôm nay mẹ có đi thẩm mỹ viện không?" Lâm Điềm nhớ hôm qua có người gọi điện thoại cho Diệp Hi, rủ bà đi spa thư giãn.

"Xế chiều đi, sao vậy?" Diệp Hi không có sở thích đánh bài, nơi hay lui tới nhất là thẩm mỹ viện.

"Đúng lúc con không có việc gì, mẹ dẫn con đi cùng với." Cũng để cô trải nghiệm spa cấp bậc bà chủ.

"Con đã ký hợp đồng, khi nào thì bắt đầu làm việc?" Diệp Hi nghĩ đến hợp đồng của của cô.

"Tháng sau vào đoàn ạ." Tính ra cũng chỉ còn mười hai ngày, giọng Lâm Điềm trở nên phiền muộn.

"Nhanh như vậy đã phải quay phim rồi à?" Diệp Hi không khỏi có chút hoài nghi, trước giờ Điềm Điềm chưa từng làm những việc liên quan, liệu cô có thực sự làm được không?

"Dạ, bắt đầu là vai nữ số hai, đã rất tốt rồi." Lâm Điềm nói lời này rất đúng trọng điểm, kiếp trước cô phấn đấu gần ba năm mới có được vai nữ thứ ba.

"Vậy con nên chuẩn bị cẩn thận. Có cần mẹ mời một giáo viên dạy diễn xuất cho con không?" Diệp Hi nghĩ tạm thời ôm chân Phật cũng tốt.

"Không cần đâu ạ, trước kia con từng tham gia câu lạc bộ kịch." Lâm Điềm lắc đầu từ chối.

"Đóng kịch khác đóng phim, Lâm Điềm Điềm, nếu như cô thật sự thích nghề nghiệp này thì nên trân trọng nó, đừng liên lụy đến tiến độ cả đoàn phim." Ban đầu Cố Cẩn Mặc không có ý định mở miệng, nhưng liên quan đến ngành nghề của mình vẫn không nhịn được mở miệng.

"Đây là tự nhiên, anh hai yên tâm, quyết định này cũng không phải là tâm huyết dâng trào." Lâm Điềm nghĩ, vì hai triệu mỗi tháng, ngẫu nhiên nói câu trái lương tâm cũng không có gì.

Lúc này, trong phòng bếp cơm trưa đã được chuẩn bị xong, ba người dời bước đến bàn ăn, có lẽ là lần đầu tiên nói nhiều với Lâm Điềm như vậy, lúc này Cố Cẩm Mặc mới trở lại dáng vẻ cà chớn của anh ta.

Lâm Điềm tự nhiên không thèm để ý, trong lòng suy nghĩ chuyện lát nữa đi spa, quả nhiên người có tiền đúng là biết hưởng thụ.

Sau bữa ăn, đợi đến khi chỉ có hai mẹ con, Diệp Hi mới nghiêm túc nhìn về phía Lâm Điềm: "Điềm Điềm, về sau con tránh Mạnh Tĩnh Tuyền xa một chút biết chưa?"

"Vì sao ạ, Tĩnh Tuyền là bạn thân của con mà."

"Nếu nó thật sự coi con là bạn thì đã không xúi con làm như vậy."

"Cô ấy cũng không cố ý." Lâm Điềm vẫn từ chối tuyệt giao với Mạnh Tĩnh Tuyền.

Diệp Hi thở một hơi thật dài, cố gắng bình tĩnh lại một lát sau mới nói tiếp: "Nếu con không muốn, vậy sau này nó gợi ý con làm gì cũng phải nói cho mẹ biết chưa?"

Có lẽ vẻ mặt của Diệp Hi quá nghiêm túc, Lâm Điềm không tự giác gật đầu: "Con biết rồi ạ."

"Đi thôi, không phải muốn đến thẩm mỹ viện sao?" Diệp Hi nói xong đứng dậy trở về phòng thay quần áo.

Lâm Điềm chỉ trang điểm lại một xíu và đổi túi xách là xong, cô phải tranh thủ thời gian đi mua quần áo cho mình mới được.

"Trông thế này rất đẹp. Ở tuổi của con, những món đồ trang sức kia chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi." Diệp Hi ngược lại rất hài lòng với cách ăn mặc của Lâm Điềm.

"Ai lại không thích dệt hoa trên gấm?" Nếu như không phải quần áo ngày hôm nay không thích hợp đeo những món trang sức kia, làm sao cô có thể bỏ qua những bé yêu đó được chứ.

Diệp Hi lắc đầu không nói gì, theo cái nhìn của bà, chỉnh sửa gu thẩm mỹ cho Lâm Điềm là một sự nghiệp trường kỳ.

Hiếm khi hai mẹ con có lúc hoà hợp như vậy, Diệp Hi nhìn lướt qua người bên cạnh, nụ cười trên mặt không khỏi phóng đại. Lần này Điềm Điềm thực sự không lừa bà, con bé đã nghĩ thông suốt, đồng thời còn đang từ từ thay đổi.

Diệp Hi là khách quen của thẩm mỹ viện, rất nhanh có chuyên gia làm đẹp riêng đến dẫn bà vào phòng, Lâm Điềm cũng đi theo vào phòng.

Người đẹp không bại bởi năm tháng, lần đầu tiên Lâm Điềm xuyên đến đây nhìn thấy Diệp Hi, trong đầu cô hiện lên câu nói này.

Bây giờ hai mẹ con đang nằm trên giường trong thẩn mỹ viện, Lâm Điềm thoáng nhìn làn da lộ ra của bà, thoạt nhìn rất căng mịn, trạng thái như vậy hoàn toàn không nhận ra là người có con gái lớn.

Cô không nhịn được đưa tay sờ gương mặt của mình, nguyên chủ chắc hẳn thừa hưởng ưu điểm của bà nhỉ?

Đợi khi ra khỏi thẩm mỹ viện đã là bốn giờ chiều, Lâm Điềm cảm thấy toàn thân được thư giãn, thậm chí bước đi cũng nhẹ nhàng, cô quyết định sau này sẽ định kỳ đến đây hưởng thụ.

Vừa rồi Diệp Hi đã đưa cho cô thẻ phụ của thẻ thành viên, thẻ thành viên ở đây luôn có thẻ phụ, Lâm Điềm cầm thẻ phụ mỉm cười hạnh phúc.

"Về sau quay phim mệt mỏi, có thể đến đây thư giãn." Diệp Hi nhìn dáng vẻ tươi cười của cô cũng không không khỏi cong môi.

"Vâng ạ, trước khi vào đoàn chúng ta đến một lần nữa nhé mẹ?" Lâm Điềm hỏi ý kiến của Diệp Hi.

"Được." Diệp Hi cũng rất vui vẻ, bà không nghĩ tới Lâm Điềm đồng ý đi cùng mình.

"Đúng rồi, hôm con nằm viện có nhãn hiệu gửi sản phẩm mới tới, mẹ chọn cho con mấy món mà quên chưa đưa cho con." Diệp Hi nhìn thấy tấm áp phích lớn ở bên kia quảng trường mới nhớ tới chuyện này.

Lâm Điềm nghe vậy không khỏi có chút kinh ngạc, chẳng lẽ còn có thể tiết kiệm thêm một phần phí mua sắm quần áo?

Thấy cô không nói gì, Diệp Hi còn tưởng cô không thích đồ mình chọn, bèn nói: "Không thích thì gọi điện thoại cho họ, có thể đổi."

"Không cần phiền phức như vậy đâu ạ, con tin tưởng ánh mắt của mẹ." Không giống nguyên chủ, Lâm Điềm rất hưởng thụ tình mẹ con này, cho nên cô nhất định sẽ ngoan ngoãn, sẽ không để cho mẹ con bọn họ rơi vào kết cục như trong sách.

Về đến nhà đã hơn năm giờ, Diệp Hi trước tiên vào phòng bếp xem đồ ăn, sau đó vào phòng khách nghỉ ngơi.

Lâm Điềm thoáng nhìn vẻ mệt mỏi giữa hàng lông mày của bà, bất chợt hiểu ra, trong gia đình này, Diệp Hi chưa chắc đã hạnh phúc như những gì bà thể hiện.

"Ngẩn ngơ cái gì đấy?" Diệp Hi lắc lắc ngón tay trước mặt Lâm Điềm.

"Không có gì ạ, vừa rồi con đang suy nghĩ kịch bản, mẹ, sau này mẹ có chuyện gì đều có thể nói với con." Vẻ mặt Lâm Điềm rất nghiêm túc, ngoại trừ quan hệ mẹ con, bọn họ cũng có thể là bạn thân.

"Được, về sau đều nói cho con." Diệp Hi đáp lại có chút lấy lệ, bởi vì bà nghe thấy tiếng xe bên ngoài, Cố Minh Cẩm về rồi.

Có điều khi bà nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy chiếc xe đang đi về phía bãi đậu xe dưới tầng hầm, bà không khỏi thắc mắc, hình như là xe của Cố Cẩn Nghiễn?

"Chú Cố về rồi ạ?" Lâm Điềm cũng nghe thấy tiếng xe.

"Hình như là xe của Cẩn Nghiễn." Diệp Hi cũng có chút không xác định.

Cố Cẩn Nghiễn, cậu cả Cố, ánh trăng sáng của nữ chính, cũng chính là boss lớn đưa nguyên chủ đi trồng chuối tiêu về rồi?