Chương 5: Niềm vui của người giàu

Quả nhiên, sau khi phàn nàn xong, cả người thoải mái hơn nhiều, Lâm Điềm vừa cất điện thoại, liền nhìn thấy Cố Cẩm Mặc đi về phía bàn ăn.

"Anh hai." Lâm Điềm nhìn anh ta cười nói.

Cố Cẩn Mặc không nói chuyện, ngồi xuống đối diện cô, nhưng trong lòng lại đang suy đoán cô muốn làm cái gì.

Lâm Điềm chào hỏi xong rất nhanh lại cúi đầu, cô chỉ cần làm tốt chuyện nên làm, về phần phản ứng của người khác không ở trong phạm vi quan tâm của cô.

Diệp Hi nhìn thấy hai người xuất hiện trên bàn ăn thì chợt loé vẻ kinh ngạc, sau đó mỉm cười chào hỏi bọn họ.

Nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt bà, Lâm Điềm giải thích: "Tĩnh Tuyền hẹn con đi dạo phố, nên con mới dậy sớm một chút."

Cố Cẩn Mặc lại xùy cười một tiếng, con gái riêng nhà họ Mạnh vẫn luôn coi cô như kẻ coi tiền như rác, chỉ có cô tưởng người ta thật lòng muốn làm bạn với mình.

Diệp Hi nghe vậy nụ cười trên mặt cũng cứng lại, há bà lại không rõ Mạnh Tĩnh Tuyền có tâm tư gì, nhưng hai mẹ con họ đã cãi nhau vô số lần vì chuyện này, huống hồ bây giờ còn có Cố Cẩn Mặc ở đây.

Cảm nhận được thái độ của Diệp Hi nhạt đi, đại khái Lâm Điềm cũng hiểu nguyên nhân, nhưng cô lại không thể không đi, dù sao trở mặt cũng phải có lý do chứ.

"Ấy, hôm nay cũng khá đông đủ đấy nhỉ?" Cố Minh Cẩm kéo chiếc ghế bên cạnh Diệp Hi rồi ngồi xuống.

Cố Cẩn Mặc cảm thấy bố mình lại đang nói nhảm, anh ta ngẩng đầu lên, mỉm cười với ông: "Chỉ cần chủ tịch Cố nhanh chóng phê duyệt, mỗi ngày con sẽ dậy sớm ăn sáng với bố."

"Phê duyệt của bố rẻ mạt như vậy sao?" Mặc dù trong mắt Cố Minh Cẩn tràn đầy ghét bỏ nhưng khóe môi lại không khỏi nhếch lên, Diệp Hi biết đây là cách hai bố con họ ở chung nên bà chỉ im lặng một bên ăn sáng.

"Làm sao có thể, sự phê duyệt của chủ tịch Cố cực kỳ quý giá." Nghĩ đến việc mình phải ở nhà chính một tháng vì hai triệu, Cố Cẩn Mặc cảm thấy hơi hậm hực.

Cố Minh Cẩm cười khẽ một tiếng, sau đó nói cái gì Lâm Điềm không nghe rõ, nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ rõ ràng của ông.

Xem đi, đây chính là ưu thế của con đẻ, chỉ cần bọn họ cùng nhau ăn sáng, Cố Minh Cẩn đã có thể vui vẻ như vậy, vì sao trước kia nguyên chủ lại không hiểu chứ?

Sau bữa ăn, hai bố con nhà họ Cố một người đến công ty, người còn lại đi thẳng đến phòng nghe nhìn, Diệp Hi liếc nhìn Lâm Điềm nhắc nhở: "Đồ không cần thiết thì đừng mua."

Bây giờ Cố Minh Cẩn còn ở đó, tự nhiên sẽ không thiếu mẹ con bọn họ, nhưng con người mà, dù sao cũng phải tính toán cho tương lai đúng không?

"Mẹ yên tâm, trong lòng con biết mà." Lâm Điềm ra hiệu cho bà yên tâm.

Diệp Hi thực sự lo lắng, nhưng bà cũng biết bà nói cái gì Lâm Điềm cũng không nghe, vì vậy đành vẫy tay bảo cô mau đi đi.

Lâm Điềm ngồi trên xe, nhìn lướt qua tài xế trước mặt, không khỏi nhướng môi, đãi ngộ của nhà giàu có khác.

Cô và Mạnh Tĩnh Tuyền hẹn gặp nhau tại một quán cà phê gần cửa hàng của hãng D. Sau khi tài xế đưa cô đến nơi thì dặn Lâm Điềm xong việc thì gọi điện cho ông, ông ở bãi đậu xe gần đó.

"Vâng ạ, chú Vương, làm phiền chú rồi." Lâm Điềm ngoan ngoãn cười với ông.

Chú Vương là người làm lâu năm của nhà họ Cố, trước đây trước mặt bọn họ, cô Lâm luôn rất kiêu ngạo, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy cô như này.

"Điềm Điềm, ở đây." Lâm Điềm vừa mở cửa, Mạnh Tĩnh Tuyền ở gần cửa sổ vẫy tay với cô.

So với trước đây, hôm nay Lâm Điềm ăn mặc rất giản dị, ngay cả chiếc túi trên tay cũng là món khiêm tốn nhất trong phòng để đồ.

Phải biết, trước kia Lâm Điềm Điềm đi ra ngoài đều ước có thể mang hết những túi sách hàng số lượng có hạn, chỗ nào có thể đeo trang sức thì đeo, dùng cái này để chứng minh thân phận của cô ở nhà họ Cố.

Lâm Điềm cố ý không để ý đến ánh mắt và sự nghi hoặc của Mạnh Tĩnh Tuyền, ngồi xuống đối diện cô ta, sau đó ra vẻ nghi ngờ nói: "Sao cậu không gọi cà phê giúp tớ?"

"Tớ đang chuẩn bị gọi đây, không ngờ cậu lại tới trước." Mạnh Tĩnh Tuyền cố nén sự nghi hoặc trong mắt, sau đó gọi nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng cà phê lên, Lâm Điềm cầm chiếc thìa bên cạnh chậm rãi khuấy. Thật ra cô và nguyên chủ đều không thích cà phê, nhưng nguyên chủ vẫn luôn cho rằng đó là tiêu chuẩn của giới thượng lưu, mặc kệ không thích cỡ nào, cô ấy cũng ép mình uống, nhưng rõ ràng cô không có thói quen ngược đãi bản thân.

Trong lòng Mạnh Tĩnh Tuyền có chuyện, tự nhiên sẽ không để ý cô có uống hay không, nghĩ đến chuyện ngày đó, cô ta không nhịn được hỏi: "Điềm Điềm, tại sao lại hủy bỏ kế hoạch? Giới giải trí là nơi nâng cao đạp thấp, không có bối cảnh sẽ bị ức hϊếp thảm lắm."

"Không phải tớ đã nói rồi sao, quản lý của tớ nói xây dựng hình tượng rất dễ bị lật xe, tớ cũng cảm thấy đúng, dù sao tớ cũng danh bất chính, ngôn bất thuận."

"Sao có thể? Cậu vốn là người nhà họ Cố, chú Cố còn đối xử với cậu tốt như vậy cơ mà." Giọng điệu của Mạnh Tĩnh Tuyền tràn đầy ghen tị.

Lâm Điềm nghe vậy không khỏi ho khẽ hai tiếng, trước kia để chứng minh Cố Minh Cẩm "cưng chiều" mình, nguyên chủ không ngừng dùng tiền mua đồ, không chỉ mua cho mình, còn mua cho bạn bè bên cạnh, bây giờ cô sẽ không ngốc như vậy đâu.

"Vì chú Cố

tốt với tớ, tớ càng không thể làm chuyện như vậy. Không phải nói muốn đi mua sắm sao, chúng ta đi thôi!" Lâm Điềm nói rồi đứng dậy.

"Được, nghe nói hãng D mới ra không ít mẫu mới, chúng ta đi xem chỗ đó trước đi." Nói xong lời cuối cùng, trong âm cuối của Mạnh Tĩnh Tuyền tràn ngập sự phấn khích.

Kiếp trước Lâm Điềm cũng có rất nhiều đồ xa xỉ, diễn viên mà, luôn phải có những thứ này để làm tăng vẻ bề ngoài, có điều những thứ cô mua đều là những món cơ bản.

Lần này cuối cùng cô cũng được trải nghiệm niềm vui của cô chủ nhà giàu, vừa bước vào đã có người chào đón dẫn bọn họ vào phòng nghỉ ngơi, sau đó đưa đến một quyển album.

Đây là lần đầu tiên Lâm Điềm được trải nghiệm đãi ngộ này, nhưng Mạnh Tĩnh Tuyền bên cạnh cô có vẻ tập mãi thành quen, dù sao cô ta và nguyên chủ đã nhiều lần hưởng thụ loại đãi ngộ này.

Sau khi lật qua album, Lâm Điềm đã bình tĩnh lại, cô sắp phải vào đoàn phim, trước mắt không cần những thứ này, dù sao cô vẫn là một người mới, quan trọng hơn là hai triệu kia cô còn chưa cầm nóng tay, chờ thêm một chút nữa rồi tính.

Mạnh Tĩnh Tuyền bên cạnh cũng cầm cuốn album giống vậy đã chọn được rất nhiều món, nào là quần áo, giày dép, túi xách cũng không ít, cuối cùng còn hơi ghét bỏ nói: "Cứ lấy những thứ này trước đi."

"Cô Lâm không thích món nào sao?" Quản lý mỉm cười nhìn về phía Lâm Điềm, phải biết vị này chính là thần tài trong cửa hàng của bọn họ.

"Món tôi thích hôm qua mẹ tôi đã mua cho tôi rồi, lần này tạm thời không muốn mua gì." Lâm Điềm tùy tiện viện cớ.

"Được, vậy lần sau có hàng mới chúng tôi sẽ liên hệ với cô."

Lâm Điềm hờ hững gật đầu, đến lúc đó cô tự kiếm tiền, mua hai món mình thích cũng không ngại.

"Cô Mạnh, mời qua bên này tính tiền." Quản lý làm động tác mời Mạnh Tĩnh Tuyền.

Mạnh Tĩnh Tuyền sững sờ, hôm nay Lâm Điềm thế mà không chọn gì cả. Còn có người này bị sao vậy, lại bảo cô ta đi thanh toán, cố ý sao? Cô ta siết chặt túi xách trong tay, nhìn về phía Lâm Điềm: "Điềm Điềm?"

"Không sao, cậu đi thanh toán với bọn họ đi, tớ ở chỗ này chờ cậu, không vội." Lâm Điềm dịu dàng cười nói.

"Nhưng mà tớ..." Mạnh Tĩnh Tuyền còn đang ấp ủ nước mắt thì nhìn thấy Lâm Điềm lại ngồi xuống, cô ta không khỏi nắm chặt hai tay, rốt cuộc Lâm Điềm có ý gì, cô cố ý đùa giỡn mình sao?

Nghĩ đến người bên cạnh đang chờ mình thanh toán, Mạnh Tĩnh Tuyền cố nén lửa giận trong lòng, đi theo cô ấy đến chỗ thanh toán hóa đơn.

Đợi sau khi người rời đi, Lâm Điềm mới cười khẽ một tiếng, Mạnh Tĩnh Tuyền vẫn luôn coi nguyên chủ như một cỗ máy rút tiền, thậm chí đề nghị cô ấy vào giới giải trí cũng chỉ muốn dùng cô ấy làm bàn đạp, trong sách cuối cùng Lâm Điềm Điềm rơi vào kết cục như vậy không thể thiếu công lao của Mạnh Tĩnh Tuyền.

Đầu kia Mạnh Tĩnh Tuyền bị dẫn đi tính tiền lại bắt đầu chọn chọn lựa lựa, cảm thấy cái này không đẹp, cái kia không hợp, cuối cùng chỉ lấy một chiếc áo rẻ tiền nhất, mặc dù cô ta đã chọn áo rẻ nhất, nhưng vẫn đau lòng đến nhỏ máu.

Đều tại Lâm Điềm Điềm, cô ta ngẩng đầu nhìn những người này, mặc dù trên mặt bọn họ vẫn mang nụ cười, nhưng trong lòng nhất định là đang cười nhạo mình.

Nghe thấy âm thanh, Lâm Điềm ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Tĩnh Tuyền: "Xong rồi hả, vậy chúng ta đi thôi."

Sau khi rời khỏi cửa hàng, Mạnh Tĩnh Tuyền mới do dự gọi người bên cạnh, thăm dò hỏi: "Điềm Điềm, thẻ của cậu hết tiền rồi à?"

"Bây giờ thì không, nhưng mà chờ mình vào đoàn thì không thể ở nhà, sẽ không có tiền tiêu vặt." Đây cũng là điểm Lâm Điềm tò mò, đợi cô vào đoàn, bởi vì công việc nên không thể trở về nhà, vậy cô có thể nhận hai triệu này nữa không?

"Chắc là không đâu, dù sao chú Cố cũng thương cậu thế mà." Mạnh Tĩnh Tuyền hiển nhiên không tin.

"Làm sao không thể, ngay cả ba người bọn họ đều như vậy, không ở nhà sẽ không có tiền tiêu vặt, tớ lại càng không phải ngoại lệ." Lâm Điềm nói xong nhớ tới Cố Cẩn Mặc khom lưng vì tiền tiêu vặt, ý cười trong mắt không khỏi sâu hơn.

"Làm sao có thể giống nhau? Bọn họ còn có tài sản khác. Cho dù ba anh em họ Cố không có tiền tiêu vặt, mỗi tháng bọn họ cũng sẽ không thiếu tiền. Bọn họ có cổ phần ở Cố thị, hàng năm đều nhận được rất nhiều cổ tức, càng không cần phải nói lợi nhuận từ những sản nghiệp khác mang lại."

Mạnh Tĩnh Tuyền nói xong mới phát hiện Lâm Điềm cười như có như không nhìn mình, cô ta vội vàng giải thích: "Điềm Điềm, tới không có ý đó, tớ chỉ bất bình thay cậu thôi."

"Không có gì bất bình cả, tớ vốn khác bọn họ mà." Lâm Điềm bình tĩnh nói.

"Không phải, Điềm Điềm tớ," Mạnh Tĩnh Tuyền còn muốn tiếp tục giải thích, lại bị Lâm Điềm cắt ngang.

"Nửa tháng nữa tớ phải vào đoàn rồi, anh Lương bảo tớ học thuộc kịch bản, tớ về trước nhé." Lâm Điềm cười vẫy tay với cô ta.

"Được, rảnh rỗi chúng ta lại hẹn." Mạnh Tĩnh Tuyền cười có chút miễn cưỡng, cô ta thầm hận mình nói năng vội vàng, khiến mục đích hôm nay còn chưa đạt được.

Lâm Điềm nhìn vẻ mặt ảm đạm của cô ta, vui vẻ rời đi, về phần hôm nay tại sao không xé mặt, đương nhiên là bởi vì cô ta còn có tác dụng.

Lâm Điềm nhanh chóng tìm thấy xe từ chỗ đậu xe mà chú Vương cung cấp, cô mở cửa ngồi vào chỗ, sau đó vui vẻ nói: "Về thẳng nhà đi ạ, chú Vương."

"Được, cô Lâm." Chú Vương phía trước ôn hoà đáp lại.

Lâm Điềm nghe cách gọi của ông không khỏi cong môi, nhìn đi, tất cả mọi người ở nhà họ Cố đều đang nhắc nhở cô, cô là cô Lâm, sao nguyên chủ lại không nhận ra nhỉ.

Mặc dù hôm nay cô không mua được món gì, nhưng Lâm Điềm cũng xem như chứng kiến một kiểu phô trương khác hẳn, cô lấy điện thoại di động ra, thành thạo đăng nhập vào tài khoản phụ bắt đầu soạn thảo.

Nhật ký quan sát nhà giàu: Lần đầu tiên phát hiện chỉ đi dạo không mua bọn họ cũng có thể nhiệt tình như vậy!