Chương 24.2: Quầng thâm

Lâm Điềm nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ, ánh mắt hiện lên sự tò mò, chẳng lẽ hai người này âm thầm thành lập một nhóm sao?

Không đúng, hai người không thể tạo nhóm, nhưng có thể trò chuyện riêng tư, cho nên nhất định là bọn họ đang âm mưu gì đó, Lâm Điềm càng nghĩ càng thấy có lý.

Xem ra hai người này vì lời nói của Cố Minh Cẩm ngày hôm qua chuẩn bị bắt tay, nghĩ đến đây, cô nhìn Cố Cẩn Nghiễn với ánh mắt đồng tình.

【 Quả nhiên mặc kệ chuyện gì, ba người luôn chật chội. 】

Trên mặt Cố Cẩn Nghiễn đầy dấu hỏi chấm, những chữ này anh đều biết, nhưng tại sao kết hợp lại với nhau thì anh lại chẳng hiểu gì thế này?

Lâm Điềm có chút phiền muộn thở dài, xem ra cuộc sống nhà họ Cố sắp thay đổi, ba triệu tiền tiêu vặt của cô còn có thể duy trì trong bao lâu?

Ôm lo lắng như vậy, Lâm Điềm đi đến đoàn làm phim, Quý Vi hơi lo lắng liếc nhìn cô: "Điềm Điềm, tâm trạng chị không tốt sao?"

"Một chút." Nghĩ đến không lâu nữa, ba triệu sẽ biến mất, Lâm Điềm cảm thấy đau lòng.

"Vậy em chuẩn bị cho chị một suất bánh ngọt nhé?" Mỗi khi Quý Vi gặp chuyện không vui sẽ chọn ăn đồ ngọt.

Cảm giác ngọt ngào sẽ khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Lâm Điềm bị cô ấy chọc cười: "Thế thì không cần, em có thể diễn thử với chị đoạn này."

Lâm Điềm mãi không thể diễn được cảnh này, cô luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, hôm nay phải quay cảnh này nên cô muốn luyện tập trước.

"Được, là đoạn này ạ?" Quý Vi xác nhận với cô.

"Đúng, chính là đoạn này."

Kiều Vãn Thanh và Ninh Ngôn An tình cờ đi ngang qua đây, nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Lâm Điềm và trợ lý của cô, trong mắt hai người lóe lên những cảm xúc khác nhau.

Đặc biệt là Kiều Vãn Khanh, trước đây cô từng thử tìm Lâm Điềm diễn thử nhưng lại bị cô uyển chuyển từ chối, hiện tại cô thà diễn thử với trợ lý của mình, cũng không muốn diễn với mình.

Cô cụp mắt xuống, không khỏi thở dài, cô tưởng Lâm Điềm đã chấp nhận lời xin lỗi của mình, nhưng hiện tại xem ra cô vẫn canh cánh trong lòng về chuyện đã xảy ra lúc trước.

Tâm trạng của Ninh Ngôn An cũng phức tạp, ban đầu là bọn họ coi thường người mới như Lâm Điềm, nhưng bây giờ, là bọn họ không thể lọt vào mắt xanh của Lâm Điềm.

Ngay cả bầu không khí tốt đẹp hiện tại của đoàn phim cũng là do cô khơi dậy, anh ta đã tham gia rất nhiều đoàn làm phim, nhưng bầu không khí như vậy cũng là lần đầu tiên gặp.

Nếu nói cô kiêu ngạo, cô lại rất biết cách đối nhân xử thế, trong lúc nhất thời Ninh Ngôn An không biết đánh giá Lâm Điềm như thế nào.

"Hình như thế này cũng không đúng." Lâm Điềm nhớ lại cảm xúc nhập tâm ban nãy của mình, sau đó cùng Quý Vi bắt đầu lại từ đầu.

Cuối cùng, trước khi đạo diễn bắt đầu quay phim, cô đã tìm được cảm giác, cô đưa tay ra nhẹ nhéo má Quý Vi: "Cảm ơn Vi Vi, hôm nay kết thúc công việc mời em ăn một chầu."

"Được." Quý Vi mỉm cười vui vẻ, nghĩ đến lời nói của anh Lương, cô ấy quyết định buổi tối ăn thịt xiên nướng sẽ chụp vài bức ảnh cho Lâm Điềm, cái này phù hợp với không khí cuộc sống mà anh Lương nói.

Quý Vi chìm đắm trong suy nghĩ đến nỗi không biết Lương Văn Xuyên đến bên cạnh mình từ lúc nào.

Mãi đến khi đám người Lâm Điềm kết thúc, cô mới nhận ra bên cạnh mình có thêm một người, giọng nói của cô tràn đầy kinh ngạc: "Anh Lương, anh đến khi nào vậy?"

"Vừa tới." Lương Văn Xuyên nói xong, sải bước về phía Ngô Chấn ở bên kia.

Lâm Điềm thấy Lương Văn Xuyên xuất hiện ở phim trường cũng vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Anh Lương, sao anh lại tới đây?"

"Đi thử vai với bọn họ, vừa vặn tới xem một chút, thuận tiện mang đồ cho em." Lương Văn Xuyên nói rồi đi về phía bãi đậu xe bên kia.

"Cái gì?" Lâm Điềm có chút không hiểu, mãi đến khi nhìn thấy bao bì quen thuộc, nếu như cô tính không sai, trong thùng này ít nhất có năm mươi hộp?

Giờ phút này, cô bỗng nhiên cảm nhận được tâm trạng lúc đó của Cố Cẩn Mặc.

"Xem như thêm độ nóng cho đại ngôn, lúc cập nhật trạng thái trên Weibo nhớ cho nó xuất hiện." Lương Văn Xuyên nói xong chỉ vào hộp.

"Đây không phải là chèn quảng cáo sao, em hiểu." Lâm Điềm nghĩ, quả nhiên không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống.

Lương Văn Xuyên bị lời nói của cô chọc cười: "Ừ, chính là ý của em, ngoại trừ quay quảng cáo, đến lúc đó cũng sẽ sắp xếp cho em xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp của thương hiệu, nhớ biểu hiện tốt một chút."

"Được, anh Lương." Lâm Điềm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, các thương hiệu bây giờ càng ngày càng biết cách hoạt động, cô chỉ có thể cầu nguyện ngày cô xuất hiện trên livestream doanh số bán hàng sẽ tốt một chút.

"Được, vậy anh về trước, chờ bên kia xác định thời gian anh sẽ thông báo cho em." Vừa rồi Lương Văn Xuyên đã biết nhân vật của cô sẽ sớm đóng máy trong lúc trò chuyện với Ngô Chấn.

Điểm này, ngược lại Lương Văn Xuyên không ngờ tới, xem ra đã đến lúc tìm cho cô một kịch bản mới.

*

Mặc dù Cố Minh Cẩm vẫn đang ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới khả năng xử lý công việc của ông, sáng sớm hôm sau, tin tức Cố Minh Cẩm sắp thành lập bộ phận điện ảnh truyền hình truyền khắp trong tập đoàn.

Mọi người đều không nghĩ nhiều về chuyện này, điện ảnh truyền hình vẫn luôn là một miếng bánh lớn, hiện tại Cố thị muốn kiếm một miếng bánh là chuyện bình thường, huống chi bọn họ đã có sẵn rạp chiếu phim.

Bây giờ bắt đầu dự án này có thể coi như theo kịp bước chân của thời đại, dù sao bộ phận điện ảnh và truyền hình cũng bao gồm cả mảng truyền thông.

Mặc dù tối hôm qua Cố Thi Dao đã biết tin tức này, nhưng đến buổi trưa cô mới biết hôm nay dự án đã bắt đầu khởi động, trong lòng không khỏi hơi sững sờ.

Ông vội vàng đến vậy sao? Trong lúc nhất thời, cả người cô mệt mỏi đến mức thậm chí còn có xúc động không muốn làm việc.

Hàng ngày bộ phận R&D đều có vô số việc phải làm, tăng ca đếm không xuể, Cố Thi Dao chỉ cảm thấy kiệt sức, rã rời.

Ăn cơm xong, cô đến căn hộ gần đó nghỉ trưa, nhận được lời hỏi thăm của trợ lý riêng, hỏi xem cô có chỉ định gì cho quà sinh nhật của Cố Cẩn Nghiễn hay không.

【Không, anh cứ xem đó mà làm. 】 Cố Thi Dao nhanh chóng trả lời tin nhắn.

Vừa nằm xuống, cô đã nhận được cuộc gọi từ Thi Mạn Mạn, cô biết nếu như mình không bắt máy, bà ta sẽ tiếp tục gọi, cô thở dài nhấn nút trả lời: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

"Tiệc sinh nhật của Cố Cẩn Nghiễn lần này là để tuyển chọn đối tượng kết hôn sao?" Thi Mạn Mạn trực tiếp hỏi.

"Con không biết." Cố Thi Dao thật sự không biết, Cố Cẩn Nghiễn luôn không thích tổ chức sinh nhật, những năm trước đều là mọi người cùng nhau dùng bữa ở nhà.

So với suy đoán của mẹ cô, lần này cô càng nghiêng về mục đích của anh lần này là nói cho mọi người biết thái độ của anh đối với nhà họ Diêm và nhà họ Chu.

"Mặc kệ có phải hay không, Thi Dao, con suy tính thế nào về lời mẹ nói lần trước?"

Ánh mắt Cố Thi Dao dần dần lạnh lùng, hóa ra làm nền phía trước chỉ là vì chuyện này.

"Con mới gia nhập bộ phận R&D, hiện tại nghĩ đến chuyện đó còn quá sớm." Cố Thi Dao lấy dũng khí từ chối nhã nhặn, cô không muốn kết hôn, sau khi kết hôn, cô sẽ hoàn toàn mất đi tự do.

"Thi Dao, con đã hai mươi ba rồi, không còn sớm." Thi Mạn Mạn nhẹ nhàng nhắc nhở cô.

Cố Thi Dao không lên tiếng, Thi Mạn Mạn ở đầu bên kia tiếp tục nói: "Thi Dao, con cần phải sớm suy nghĩ những chuyện này, con biết đấy, những thứ này sau này sẽ là trợ lực của con, con hiểu không?"

"Con biết." Cố Thi Dao rũ mắt xuống, mặc dù Thi Mạn Mạn không nói rõ ràng, nhưng cô cũng hiểu ý tứ của bà ta, đây đều là những lá bài sau này của cô.

"Mẹ biết con luôn là một đứa trẻ thông minh, vậy con nghỉ ngơi đi, mẹ cúp máy trước." Thi Mạn Mạn chạm đến là thôi, vốn bà ta cũng không nghĩ tới Cố Thi Dao sẽ đồng ý sảng khoái, mà hiện tại Cố Cẩn Nghiễn cũng không có ý định như vậy, thời gian dành cho bọn họ vẫn còn nhiều.

Vốn Cố Thi Dao rất buồn ngủ lại vì cuộc gọi này mà không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.

*

Lâm Điềm vốn tưởng rằng với sự phô trương của nhà họ Chu và nhà họ Mạnh, tiệc đính hôn sẽ phải chuẩn bị trong một tháng, nhưng cô không ngờ rằng lại tổ chức vào một tuần sau, ngay trước sinh nhật của Cố Cẩn Nghiễn.

Tất nhiên, điều khiến cô bất ngờ hơn nữa là nhà họ Mạnh đã gửi thiệp mời cho cô dưới danh nghĩa Mạnh Tĩnh Tuyền, cô nhìn lướt qua bức ảnh trên đó.

Nụ cười trên mặt không khỏi nở rộ, quả nhiên công nghệ đã thay đổi con người, trong bức ảnh trên thiệp mời, chắc chỉ có khuôn mặt với ít tóc là thuộc về hai người trong cuộc, cũng thực sự làm khó bọn họ.

Đương nhiên cô sẽ không đi dự tiệc đính hôn, nhưng cô có thể chuẩn bị quà cho bọn họ.

Không phải Chu Hoài Bắc quan tâm nhất đến quyền thừa kế của nhà họ Chu sao, chờ những thứ này được thả ra, mấy anh em họ của anh ta chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội như vậy.

Về phần chuyện anh ta và Mạnh Tĩnh Tuyền âm mưu thiết kế cô lúc trước, không phải cô không nghĩ tới việc báo cảnh sát. Nhưng trước hết, muốn thu thập chứng cứ cũng không dễ dàng, đương nhiên điều quan trọng nhất là, cho dù bọn họ thực sự bị bắt, dù là nhà họ Chu hay nhà họ Mạnh, muốn xin phóng thích cũng không phải việc gì khó. Thay vì làm như vậy, chẳng bằng để bọn họ trơ mắt nhìn những thứ mình quan tâm bị tước đoạt từng chút một.

Trước tiệc đính hôn của hai người, Lâm Điềm phải quay quảng cáo lutein, nghĩ đến việc hợp tác với Cố Cẩn Mặc, cô không khỏi thở dài.

Kể từ đêm đó, anh ta thật sự không buồn về thăm nhà nữa, mà cô cũng biết dự án bộ phận truyền hình điện ảnh của Cố thị chính thức khởi động từ trong miệng người khác.

Trong mắt Lâm Điềm, đây kỳ thực là một chuyện tốt, có người ủng hộ mình làm điều mình thích không phải càng tốt hơn sao.

Theo ý của Cố Minh Cẩm, sau này bộ phận điện ảnh và truyền hình sẽ nằm dưới sự quản lý của Cố Cẩn Mặc, sau này anh ta muốn quay phim gì thì quay cái đó, muốn thay đổi người nào thì thay người đó.

Thời gian như thế, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy thoải mái, nhưng đáng tiếc Cố Cẩn Mặc lại không không có chí khí và không có theo đuổi như cô.

Nghĩ tới đây, Lâm Điềm không khỏi thở dài, quả nhiên, sự vui buồn của con người không giống nhau.

Ngày kia chính là ngày quay quảng cáo, lần đó Lâm Điềm nhận được đồ Lương Văn Xuyên đưa tới, cô không chỉ để nó xuất hiện trong ảnh, mà còn tổ chức bốc thăm trúng thưởng.

Trước mắt xem ra, phản hồi có vẻ không tệ, Lâm Điềm rất coi trọng đại ngôn lần này, dù sao tính toán, đại ngôn này cũng có thể coi như chính cô chủ động lựa chọn ở kiếp này.

Lấy Cố Cẩn Mặc làm gương, mấy ngày này thời gian Lâm Điềm về thăm nhà đã trở thành hai ngày một lần.

Tính toán thời gian, ngày mai cô nên về, ngày kia trực tiếp đến địa điểm quay quảng cáo, hôm nay chắc hẳn có thể kết thúc công việc sớm, vừa vặn tối nay cô muốn làm một chuyện lớn.

Cô dự định liên hệ trước với blogger, yêu cầu bọn họ thả ra nhưng tài liệu này vào ngày đính hôn.

*

Lâm Điềm nhìn chằm chằm vào máy tính bảng, đây đã là blogger thứ ba từ chối cô.

Chu Hoài Bắc có chút bản lĩnh, lúc đầu bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, nhưng vừa nghe là thả tin tức của Chu Hoài Bắc, bọn họ nhanh chóng thay đổi thái độ, từ chối thẳng thừng.

Lâm Điềm chưa từ bỏ ý định, vừa tìm được người thứ tư, có lẽ trong những blogger này có nhóm chat, lần này, bên kia không chỉ từ chối cô mà còn tận tình khuyên bảo cô:【Em gái, quên tin của Chu Hoài Bắc đi thôi, đội ngũ luật sư của nhà anh ta thật sự cực kỳ giỏi, cho dù tin tức là sự thật thì họ cũng có thể tìm ra lý do để kiện em.】

Lâm Điềm rất nhanh hiểu được ý của đối phương, trước đó cô vẫn còn nghi ngờ, Chu Hoài Bắc thoạt nhìn không phải người tốt lành gì, thế mà trên mạng lại không có tin tức gì liên quan đến anh ta, thì ra là nguyên nhân này.

【Em gái, nghe lời khuyên của chị, dù em là nạn nhân thì hãy tính chuyện hòa giải với anh ta đi, dù em có cứng rắn thắng được, nhưng vậy thì sao, chẳng mấy chốc bạn bè và gia đình của em sẽ gặp được rất nhiều chuyện không tốt vì em. 】

【Chị nói đến thế thôi, lựa chọn thế nào thì tùy em. 】

【Được, cảm ơn chị đã nhắc nhở, em sẽ suy nghĩ kỹ. 】 Lâm Điềm lễ phép trả lời.

Có lẽ thấy thái độ của cô không tệ, đối phướng rất nhanh lại gửi một tin nhắn khác.

【 Chị thật sự không có giúp anh ta ngăn cản em bóc phốt, chỉ là không muốn em liên lụy đến bản thân, gia đình và bạn bè của em, dù sao vết xe đổ trước đây vẫn còn đó. 】

Mặc dù internet có ký ức, nhưng Lâm Điềm lần nữa tìm kiếm tin tức liên quan đến Chu Hoài Bắc nhưng vẫn không tìm thấy gì.

Đoán chừng từ này đã trực tiếp bị chặn lại, xem ra thật sự là một tay che trời.

Chẳng lẽ phải tự mình làm sao, Lâm Điềm có chút do dự.

*