Chương 24.1: Quầng thâm

Tiếng bước chân từ ngoài phòng truyền đến khiến Mạnh Tĩnh Tuyền vội vàng cúp điện thoại, sau đó tiện tay ném nó lên bàn bên cạnh.

Mấy ngày nay bọn họ luôn nhốt cô ta trong phòng, không cho cô ta liên lạc với thế giới bên ngoài, mãi đến khi thấy dạo này cô ta biểu hiện tốt mới đưa điện thoại cho cô ta.

Trong mắt cô ta hiện lên hận ý, rõ ràng người nhà họ Chu muốn là Mạnh Tĩnh Di, giây phút đó là lần đầu tiên Mạnh Tĩnh Tuyền vui mừng vì mình là con gái riêng.

Trong lòng cô ta thầm mừng rỡ, nhà họ Chu coi thường thân phận con gái riêng của cô ta, cô ta có thể không cần kết hôn với Chu Hoài Bắc.

Nhớ lại cái đêm bị Chu Hoài Bắc bóp cổ, cô ta có thể cảm nhận được lúc đó Chu Hoài Bắc thực sự muốn cô ta chết.

Cảm giác sắp chết khiến cô ta không kìm được run rẩy mỗi khi nghĩ đến tên Chu Hoài Bắc.

Giây phút nhận được điện thoại, suy nghĩ đầu tiên của cô ta là cầu cứu, cũng là lúc này, cô ta mới bi ai phát hiện, người duy nhất cô ta có thể cầu cứu chỉ có Lâm Điềm.

Về phần báo cảnh sát, Mạnh Tĩnh Tuyền cười khổ, cô ta vốn là đồng phạm của Chu Hoài Bắc, chưa kể phòng khách sạn cũng do cô ta sắp xếp.

Phía sau Chu Hoài Bắc có nhà họ Chu, mà cô ta chẳng có gì, cô ta chỉ có thể đặt cược, cược sự chán ghét của Lâm Điềm đối với Chu Hoài Bắc và tội ác của anh ta, sẵn sàng bắt tay với mình để trả thù anh ta.

Tiếng bước chân bên ngoài dường như dừng lại, Mạnh Tĩnh Tuyền nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động mà cô ta đã tùy ý đặt xuống.

Ngay lúc cô ta đứng dậy, đang định nhấc điện thoại lên thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Mạnh Tĩnh Di với vẻ mặt trịch thượng nhìn cô ta: "Muốn Lâm Điềm giúp cô?"

"Tôi không hiểu cô đang nói cái gì?" Mạnh Tĩnh Tuyền quay mặt đi, đầu ngón tay nắm chặt góc áo.

Mạnh Tĩnh Di hừ nhẹ một tiếng: "Mạnh Tĩnh Tuyền, không phải cô cảm thấy sau khi cô làm chuyện như thế, Lâm Điềm vẫn sẽ giúp cô chứ?"

Mạnh Tĩnh Tuyền không nói chuyện, từ lúc sự việc xảy ra đến bây giờ, cả người cô ta đều có chút hỗn loạn, nhưng duy nhất có thể để xác định chính là, ngày đó Lâm Điềm chắc chắn biết gì đó.

Nhưng cô ta vẫn không hiểu tại sao Lâm Điềm lại biết kế hoạch của mình, thậm chí còn đổi ly rượu của hai người, vậy cuộc điện thoại của Lâm Điềm là cố ý.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Mạnh Tĩnh Di: "Cô theo dõi tôi?"

Mạnh Tĩnh Di theo dõi cô ta, biết được kế hoạch của cô ta và Chu Hoài Bắc, đồng thời thông báo trước cho Lâm Điềm, sau đó mới xảy ra những chuyện về sau.

Mạnh Tĩnh Di cúi người xích lại gần cô ta, duỗi ngón tay chạm vào trán Mạnh Tĩnh Tuyền, giọng điệu đầy mỉa mai: "Tôi theo dõi cô? Cô không khỏi đề cao mình quá rồi, Mạnh Tĩnh Tuyền, đừng coi mọi người là kẻ ngốc, một đứa con chồng trước như Lâm Điềm có thể ở nhà họ Cố nhiều năm như vậy, cô thực sự cho rằng cô ta là một kẻ ngốc ngây thơ sao?"

Nhìn thấy dáng vẻ đờ đẫn của Mạnh Tĩnh Tuyền, Mạnh Tĩnh Di cười khẩy một tiếng, cuối cùng vỗ nhẹ gương mặt của cô ta: "Thời gian kế tiếp hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày đính hôn mới có thể rạng rỡ."

"Không, tôi không muốn đính hôn với anh ta." Không cần nghĩ, mình tới nhà họ Chu sẽ có cuộc sống như thế nào, Mạnh Tĩnh Tuyền liên tục lắc đầu.

Cô ta không thể đến nhà họ Chu, nếu đi cô ta sẽ chết, cô ta thực sự sẽ chết.

"Vậy cô nói làm sao bây giờ? Hiện tại tin tức này đã truyền ra, cô xác định có thể tiếp tục gánh chịu lửa giận của nhà họ Chu?" Mạnh Tĩnh Di dịu dàng cười nói.

Nụ cười trên mặt Mạnh Tĩnh Di càng dịu dàng thì Mạnh Tĩnh Tuyền càng hận, cô ta bỗng nhiên lao tới, dùng hai tay bóp cổ cô ta, nếu không phải tại cô ta, Chu Hoài Bắc sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy.

Tất cả đều tại cô ta, tại sao cô ta lại là người phải chịu khổ, ban đầu Mạnh Tĩnh Tuyền chỉ muốn trút giận mà thôi.

Nhưng nhìn thấy Mạnh Tĩnh Di không ngừng giãy giụa, cô ta nghĩ đến tất cả sự "chăm sóc" mà mẹ con họ đã dành cho cô ta bao năm qua, cả người cô ta càng cảm thấy hưng phấn hơn.

Không khí càng ngày càng loãng, Mạnh Tĩnh Di nhìn vẻ mặt càng ngày càng kích động của Mạnh Tĩnh Tuyền, tên điên, Mạnh Tĩnh Tuyền giống hệt người mẹ điên của cô ta.

Cô ta không hề nghi ngờ Mạnh Tĩnh Tuyền thực sự muốn bóp chết cô ta, cô ta dùng hết sức lực đá mạnh vào bụng dưới của Mạnh Tĩnh Tuyền.

Mãi đến khi Mạnh Tĩnh Tuyền bị đau mới buông tay ra, nhìn thấy Mạnh Tĩnh Di thở hồng hộc, Mạnh Tĩnh Tuyền mới có chút mờ mịt, cô ta nhìn chằm chằm vào tay mình, vừa rồi cô ta làm gì vậy?

Mạnh Tĩnh Di hít thở không khí ổn định lại, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng mà không quay đầu lại, Mạnh Tĩnh Tuyền thực sự là một kẻ điên, không thể để cô ta tiếp tục ở nhà nữa, ai biết cô ta có làm chuyện điên rồ hơn không.

*

Hiện tại Mạnh Tĩnh Tuyền cùng Chu Hoài Bắc buộc chặt cùng một chỗ, ngược lại không cần lo lắng cô ta sẽ dùng thủ đoạn bẩn thỉu hãm hại Cố Cẩn Nghiễn và cắn ngược cô một phát.

Về phần hoàn cảnh hiện tại của Chu Hoài Bắc, trái lại là một niềm vui bất ngờ, cô chưa bao giờ thù dai, bình thường có thù cô sẽ báo ngay tại chỗ.

Cô ngáp một cái, sáng mai phải dậy sớm đến đoàn làm phim, còn phải sớm xin nghỉ hai ngày để quay quảng cáo.

Trước khi đi ngủ, cô liếc nhìn điện thoại, nhìn nhóm plastic, nhớ tới tin tức bên trong nhóm, cô nghĩ, cô có nên chuẩn bị quà cho Cố Cẩn Nghiễn không?

Nghĩ đến quà là cô lại hơi đau đầu, làm sao cô có thể chọn được một món quà không đắt tiền nhưng lại tượng trưng cho tấm lòng của mình đây? Chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy thật khó lựa chọn.

Đêm nay, ngoài Lâm Điềm ra, ba anh em nhà họ Cố cũng gặp phiền não, bọn họ đều vì lời nói tối nay của Cố Minh Cẩm mà suy nghĩ sâu xa hơn.

Trong đó, Cố Cẩn Nghiễn là người bất ngờ nhất, anh tưởng rằng ít nhất phải mười năm nữa ông già mới bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề này.

Nghĩ đến những gì ông nói tối nay, anh không khỏi suy đoán, sự thay đổi hiện tại của ông già là vì cuộc phẫu thuật.

Về phần sắp xếp của ông, Cố Cẩn Nghiễn không khỏi xì khẽ một tiếng, anh không cần ông làm việc này, anh muốn cái gì anh sẽ dùng năng lực của mình để giành được.

Về phần hiện tại ông muốn chuẩn bị bộ phận điện ảnh truyền hình, ông nghĩ nhà họ Tần sẽ chịu nghe theo?

Những năm qua, sự hợp tác giữa công ty và Tần thị chưa bao giờ bị đứt đoạn, anh từng gặp gỡ Tần Niệm Trân, người như bà ta sẽ chịu để Cố Cẩn Mặc từ bỏ ư?

Đêm nay Cố Cẩn Mặc và Cố Thi Dao cũng trằn trọc, thành thật mà nói, trong lòng họ không có nhiều ham muốn với Cố thị, nhưng điều này vẫn không trở ngại bọn họ không thích lời nói của Cố Minh Cẩm hôm nay.

Hành vi hôm nay của ông chẳng phải tính toán trắng trợn cho Cố Cẩn Nghiễn sao?

Ông luôn miệng nói ông đối xử bình đẳng với tất cả bọn họ nhưng lời nói tối nay là ý gì? Thực sự nghĩ bọn họ là những đứa trẻ ba tuổi đấy à?

Chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường Cố Cẩn Mặc tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào mặt anh ta, nhưng toàn thân anh ta lại lộ ra cảm giác lạnh lẽo.

Không biết qua bao lâu, anh ta đưa tay giảm độ sáng của đèn bàn xuống một mức, rồi nhắm mắt lại cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, hai mắt Cố Cẩn Mặc và Cố Thi Dao đều hơi xanh, có thể thấy được đêm qua bọn họ ngủ không ngon giấc.

Nghĩ tới đây, Lâm Điềm lặng lẽ nhìn Cố Cẩn Nghiễn, vẻ mặt anh vẫn như bình thường.

【 Không hổ là người làm chuyện lớn, không bị ảnh hưởng chút nào. 】

Bàn tay Cố Cẩn Nghiễn cầm cốc hơi khựng lại, anh nghĩ, đánh giá này nên dùng cho cô mới hợp lý.

Bị người ta thiết kế không chỉ bình an thoát khỏi nguy hiểm mà còn âm thầm thúc đẩy cuộc hôn nhân của hai nhà Chu Mạnh, khiến hai người trói chặt với nhau, tra tấn lẫn nhau.

Lúc này Cố Cẩn Nghiễn đã tự động bỏ qua việc anh cho người châm lửa thổi gió giúp Lâm Điềm, nếu không chuyện này sẽ không suôn sẻ như vậy.

Anh nghĩ mình thực sự nên cảm ơn Lâm Điềm, sau khi chuyện này xảy ra, Diêm Thấm Văn bận rộn xử lý, ngược lại không có thời gian để tranh luận về hành động vạch rõ giới hạn của anh.

Mặc dù anh cũng không sợ Diêm Thấm Văn tìm tới cửa, nhưng mỗi lần tranh luận với bà, cho dù anh thắng, anh cũng sẽ không nhịn được tự chán ghét mình một trận.

Lâm Điềm không phát hiện ánh mắt của Cố Cẩn Nghiễn, cô cầm cốc lên, nhìn nhóm hai người bị bỏ qua bên kia, khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng.

【Quầng thâm dưới mắt thực sự là tồn tại không thể tha thứ】

【Cô cả vừa xuất hiện quầng thâm mắt, cả người trông hốc hác không ít. 】

Cố Thi Dao vội vàng đặt bát đũa trong tay xuống, quầng thâm của cô rõ ràng như vậy sao, rõ ràng lúc cô dậy trông vẫn ổn mà?

Không được, lát phải dặm thêm ít phấn che đi mới được.

Cố Cẩn Mặc ngược lại không để ý, quầng thâm cũng không tính là gì, đây là huân chương thức khuya của anh ta, anh ta đã từng giành được danh xưng quán quân thức khuya đó.

【Thức khuya hại sức khỏe thật đấy! 】

Nhìn dòng chữ lơ lửng trên đầu Lâm Điềm, trong mắt hai người hiện lên sự kinh ngạc, cô đang quan tâm mình sao?

【Có vết xe đổ này, mình nhất định phải bỏ thói quen xấu thức khuya. 】

Lâm Điềm rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, muốn có tiền tiêu vặt liên tục và mãi mãi, điều kiện tiên quyết là phải có thân thể khỏe mạnh, từ chối thức khuya, bắt đầu từ cô nào.

Cố Cẩn Mặc/Cố Thi Dao: Anh ta/Cô biết mà, Lâm Điềm làm sao có thể quan tâm mình chứ? A, quả nhiên là nghĩ nhiều.

Không được, bọn họ phải mau chóng kiểm tra xem quầng thâm dưới mắt mình thâm cỡ nào mới khiến Lâm Điềm sinh ra ý nghĩ như vậy.

Cả hai gần như đứng dậy cùng một lúc, bởi vì động tác vội vàng nên tiếng ghế ma sát với sàn nhà hơi bén nhọn.

Cố Minh Cẩm giương mắt nhìn hai người đột nhiên đứng dậy, giọng điệu không rõ ràng nói: "Không ăn?"

"Không ăn, con còn có việc." Nói xong hai người cùng nhau trở về phòng.