Chương 23.4: Bất lực

Tin tức về cuộc hôn nhân giữa hai nhà Chu Mạnh nhanh chóng lan truyền, Lâm Điềm rất ngạc nhiên đồng thời lại cảm thấy hợp lý, dù sao nhà họ Mạnh cũng không dễ đối phó như vậy.

Cô đoán sở dĩ hai ngày nay Mạnh Tĩnh Tuyền yên tĩnh không đến gặp cô cũng là vì việc này, rất tốt, hai kẻ xúi quẩy khóa chặt lại với nhau đi.

Về món quà đính hôn của hai người, cô cũng đã chuẩn bị xong, chính là những tài liệu bóc phốt mà cô đã mua bằng một số tiền rất lớn, đối với bọn họ, cô đã tiêu hết cả tiền vốn rồi.

Trước có Cố Cẩn Nghiễn vạch giới hạn rõ ràng với hai nhà Chu Diêm, nay bỗng nhiên lại có tin tức Chu Hoài Bắc và Mạnh Tĩnh Tuyền đính hôn, trong lúc nhất thời, nhóm plastic của Lâm Điềm vô cùng sôi động.

Chỉ trong một ngày có quá nhiều chuyện xảy ra, Lâm Điềm cảm thấy dưa nhà giàu này còn bùng nổ hơn cả dưa giới giải trí.

Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, lúc Lâm Điềm cùng Diệp Hi đến lớp học cắm hoa biết được những tin tức này.

Lớp nghệ thuật cắm hoa kết thúc, thời gian ăn dưa cũng sắp hết, lúc bọn họ quay về, trong tay hai mẹ con đều ôm bó hoa.

Khi hai mẹ con về đến nhà họ Cố, Cố Minh Cẩm đang ở trong phòng sách, còn Cố Cẩn Mặc ở trong phòng khách.

Lâm Điềm nhớ tới buổi chiều cô nhận được tin nhắn của Lương Văn Xuyên, thời gian quay quảng cáo cho Lutein đã được ấn định, mà đạo diễn quay phim quả nhiên là Cố Cẩn Mặc.

Chẳng mấy chốc hai người sẽ hợp tác, nghĩ đến lời nói mát nói xoáy ngày đó của Cố Cẩn Mặc, da đầu Lâm Điềm có chút tê dại.

Cố Cẩn Mặc nghe thấy động tĩnh, liếc nhìn hai mẹ con, sau đó lại nhìn Lâm Điềm: "Bạn của cô sắp đính hôn với Chu Hoài Bắc, cô có biết không?"

"Em cũng vừa mới biết được." Lâm Điềm hơi kinh ngạc vì sao anh ta đột nhiên lại hỏi mình cái này.

Cố Cẩn Mặc gật đầu, không nói thêm gì nữa, mặc dù không thích anh cả, nhưng Chu Hoài Bắc cũng không phải người tốt, hiện tại không biết tại sao anh ta lại muốn cưới con gái riêng của nhà họ Mạnh.

Bên này anh cả mới vừa vạch ra ranh giới rõ ràng với hai nhà Chu Diêm, hiện tại Chu Hoài Bắc và bạn của Lâm Điềm trở thành người một nhà, bản thân cô nên cẩn thận hơn.

【Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Song tiện hợp bích chẳng phải là chuyện tốt sao? 】

Nhìn hàng chữ đỏ trôi qua, khóe miệng Cố Cẩn Mặc không khỏi méo xệch, được, là anh ta lo lắng vô ích.

Đợi đã, Lâm Điềm cuối cùng cũng biết bộ mặt thật của Mạnh Tĩnh Tuyền? Trẻ con dễ dạy, cũng không quá ngu ngốc.

Khóe miệng Cố Cẩn Mặc hơi nhếch lên, anh ta thấy, Lâm Điềm có thể nhìn thấu bộ mặt thật của Mạnh Tĩnh Tuyền hoàn toàn là nhờ anh ta nhắc nhở.

Diệp Hi bên cạnh cầm hoa lộ ra vẻ kinh ngạc, nghĩ tới nhân phẩm của Mạnh Tĩnh Tuyền, bà nhìn thoáng qua Lâm Điềm, cuối cùng cũng không lên tiếng.

"Điềm Điềm, mẹ đi cắm những bông hoa này trước." Diệp Hi thuận tiện nhận lấy bó hoa từ tay cô.

Đợi đến khi Diệp Hi rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Lâm Điềm và Cố Cẩn Mặc.

【Thật xấu hổ, nói cái gì mới tốt đây? 】

Cố Cẩn Mặc có chút không nói nên lời, ở cùng mình cô lại cảm thấy xấu hổ?

Nghĩ đến chiếc Bentley mà ông già đã sắp xếp cho mình, vốn dĩ anh ta còn muốn nói với cô, luận điểm mong muốn chia sẻ của cô lần trước là không đúng.

Nhưng nghĩ tới bây giờ cô mới mất đi một người bạn, mình không nên tiếp tục đả kích cô.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng khách có chút yên tĩnh, cho đến khi Cố Cẩn Nghiễn và Cố Thi Dao lần lượt trở về.

Lâm Điềm vừa ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt Cố Cẩn Nghiễn, không biết có phải là ảo giác của cô không, hôm nay Cố Cẩn Nghiễn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng hơn trước rất nhiều.

Nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong mắt cô, Cố Cẩn Nghiễn nghĩ thầm, cô thực sự là một người đơn giản, tâm trạng gì đều hiện rõ lên mặt.

Cố Minh Cẩm đã xuất viện, vốn Cố Thi Dao không muốn ngày nào cũng về nhà, nhưng Thi Mạn Mạn yêu cầu cô ngày nào cũng phải về, nói rằng chỉ như thế cô mới có thể bày tỏ lòng hiếu thảo của mình.

Cố Thi Dao không khỏi cười lạnh, hiếu thảo? Bọn họ thật sự có thứ như vậy sao? Rõ ràng mọi người đều là vì lợi ích, hết lần này tới lần khác còn phải tìm lý do buồn cười như vậy.

Tâm trạng vui vẻ khi gặp Phương Như ngày hôm qua đã bị Thi Mạn Mạn phá hỏng.

Sau khi Diệp Hi sắp xếp bó hoa mang về, thấy mọi người đều đã về, thế nên bà dặn cô giúp việc bắt đầu dọn cơm.

Trong phòng sách, Cố Minh Cẩm nghe quản gia báo cáo, ông gật đầu, giọng nói không chút cảm xúc nói: "Được, từ nay về sau đều chặn lại, không cho bà ta vào."

Từ trước đến nay Diêm Thấm Văn đều không có việc không lên Tam Bảo Điện, trước kia nể mặt Cẩn Nghiễn, ông còn bằng lòng cho bà ta mấy phần ưu đãi.

Nhưng bây giờ Cẩn Nghiễn đã bày tỏ lập trường của mình, ông tự nhiên không thể cản trở.

"Vậy tiệc của cậu cả?" Quản gia lại hỏi.

"Cứ làm theo ý nó đi." Cố Minh Cẩm nói xong, không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cẩn Nghiễn đã hai mươi bảy tuổi, khi ông bằng tuổi anh đã bắt đầu cuộc hôn nhân đầu tiên.

Đã đến lúc nên tiết lộ tin tức, bộ phận truyền hình và điện ảnh cũng nên bắt đầu chuẩn bị, hy vọng Tần Niệm Trân cũng ăn ý giống mình đối với chuyện này.

Cửa ra vào truyền đến tiếng đập cửa, sau đó là giọng nói dịu dàng của Diệp Hi: "Minh Cẩm, đến giờ ăn rồi."

"Tới đây." Trong thời gian tĩnh dưỡng ở nhà, Cố Minh Cẩm đã hồi phục rất tốt.

Lúc đến bàn ăn, ánh mắt Cố Minh Cẩm lần lượt quét qua ba đứa con, sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười: "Nếu các con đều trở về sống, chẳng phải sẽ rất náo nhiệt sao?"

"Ngày mai con phải chuẩn bị quay quảng cáo." Cố Cẩn Mặc nói về kế hoạch ngày mai của mình.

"Quảng cáo, chừng nào thì con quay cả cái này nữa?" Trong mắt Cố Minh Cẩm lóe lên vẻ ghét bỏ.

"Giúp một người bạn, quay cái gì mà chẳng là quay, dù sao cũng là không làm việc đàng hoàng." Cố Cẩn Mặc dùng lời nói trước kia của ông để bịt miệng ông.

Cố Minh Cẩm: ...

Ông im lặng một lúc rồi nói: "Công ty dự định thành lập một bộ phận điện ảnh và truyền hình, bây giờ vẫn đang trong quá trình chuẩn bị. Nếu sau này con có hứng thú thì đến thử xem."

Cố Cẩn Mặc nhìn thoáng qua ông già ngồi vị trí chủ vị, lần bị bệnh này dường như khiến ông càng ngày càng cảm thấy áy náy với bọn họ.

Nhưng vậy thì sao, áy náy của ông cũng chia khác nhau, việc thành lập bộ phận điện ảnh và truyền hình là dọn dẹp trước chướng ngại vật cho Cố Cẩn Nghiễn?

Bản thân anh ta có thể không cần, nhưng ông không muốn cho thì lại là chuyện khác.

Trong mắt Cố Thi Dao cũng hiện lên sự kinh ngạc, cô không khỏi nắm chặt đôi đũa, lần này là Cố Cẩn Mặc, vậy có phải lần sau sẽ đến lượt cô?

Lúc này suy nghĩ của cô và Cố Cẩn Mặc hiếm khi đồng bộ, cô có thể lựa chọn không cần, nhưng dựa vào đâu mà bị loại trừ như thế chứ?

Phòng ăn rơi vào yên tĩnh trong chốc lát, Lâm Điềm và Diệp Hi đều cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, dường như không hiểu được ý tứ sâu xa trong lời của Cố Minh Cẩm.

【Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh, ai đó gây ra tiếng động gì đi! 】

Ba anh em nhìn thấy hàng chữ màu đỏ trôi qua, bầu không khí vốn căng thẳng trong nháy mắt biến mất không thấy.

Cố Cẩn Mặc vội vàng chuyển đề tài: "Đến lúc đó rồi nói sau. Chẳng phải bố nói đang trong quá trình chuẩn bị sao?"

Về phần tầng ý nghĩa khác trong lời nói của ông, Cố Cẩn Mặc không tính nói toạc ra, vì sao anh phải để ông được như ý chứ?

Bữa ăn diễn ra với những suy nghĩ khác nhau, đến lúc kết thúc, thức ăn trên bàn hầu như không động đến.

Lâm Điềm nhìn cô giúp việc thu dọn bát đĩa với vẻ mặt đau lòng, cho dù có vô tư như cô, thì trong hoàn cảnh vừa rồi cũng không ăn được gì.

Lúc lên tầng, cô không quên an ủi bản thân, được rồi, xem như giảm cân đi.

Trở lại phòng, Lâm Điềm tùy ý đặt điện thoại lên giường, lúc tắm xong cô phát hiện trên điện thoại còn có thêm hai cuộc gọi nhỡ của Mạnh Tĩnh Tuyền.

Trong mắt cô hiện lên sự kinh ngạc, Mạnh Tĩnh Tuyền còn dám gọi cho mình, khi cuộc điện thoại thứ ba reo lên, Lâm Điềm vốn không muốn bận tâm.

Nhưng sự tò mò chết tiệt đã khiến tay cô nhấn nút trả lời trước.

"Điềm Điềm, xin cậu hãy cứu tớ." Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng kêu cứu của Mạnh Tĩnh Tuyền.

"Mạnh Tĩnh Tuyền, chuyện cầu cứu thì nên tìm cảnh sát. Huống hồ, tất cả mọi thứ hiện tại không phải đúng như mong muốn của cô sao?" Giọng nói của Lâm Điềm là sự thờ ơ hiếm có.

"Điềm Điềm, cậu mau cứu tớ với. Chu Hoài Bắc là một kẻ điên. Ngày đó khi Mạnh Tĩnh Di bảo người ta phá cửa khiến anh ta có bóng ma. Bây giờ anh ta đã bất lực, anh ta là một kẻ vô dụng. Vốn bọn họ muốn cưới là Mạnh Tĩnh Di, Điềm Điềm, chúng ta là bạn tốt nhất không phải sao? Cậu mau cứu tớ với. Còn nữa chuyện lúc trước tớ hẹn cậu đến khách sạn, đều là anh ta ép tớ, Điềm Điềm, chúng ta bắt tay, nhất định có thể khiến Chu Hoài Bắc trả giá thật lớn, cậu tin tưởng tớ được không?" Mạnh Tĩnh Tuyền ở đầu bên kia điện thoại có chút nói năng lộn xộn.

Trong mắt Lâm Điềm không khỏi hiện lên sự hứng thú, cô ta định kéo mình xuống nước? Hơn nữa, nhà họ Chu đồng ý đính hôn lại là vì anh ta bất lực sao, vậy thì quà đính hôn cô tặng cho bọn họ cô không khỏi thêm một cái nữa?